‘Work in progress'

Đi lang thang một lúc trên mạng, mọi người nhắc hôm nay là đầu tháng nên mình mới nhớ ra là tháng mà mọi người coi là tháng xấu, tháng ‘cô hồn'. Tháng 7 là tháng sinh của mình mà thật ra cũng chưa bao giờ mình nghĩ có tháng nào phải tránh hơn tháng nào nên tốt hay xấu chắc đúng là tuỳ cách nhìn!

Dạo gần đây có một thông điệp mình thấy được nhắc đi nhắc lại nhiều cả trong khi thiền lẫn những buổi channelling với mọi người mà cứ mỗi lần nghe mình thấy rất được giải phóng và tự do, đó là ‘Give yourself the permission to be wrong (so that you don’t have to worry about being right ALL the time)’ - ‘Cho phép bản thân được mắc sai lầm (để không phải lo rằng mình phải luôn luôn đúng)’. Có những khi chúng ta ra quyết định sai, chọn nhầm người, đặt niềm tin nhầm chỗ, hay những kí ức mà cứ mỗi khi nghĩ tới chúng ta thấy rất xấu hổ, ước gì mình đã làm khác, chọn khác, v..v. - nhưng những thứ đó không định hình nên bản chất của chúng ta! Chúng ta không thể biết những gì mình không biết, vậy nên bất kể lựa chọn nào ở từng thời điểm đều chỉ phản ánh nhận thức của mình ở thời điểm đó, và sẽ luôn có hai (hoặc nhiều hơn hai) con đường đúng - sai. Chấp nhận rằng mình có thể bị sai, quyết định sai, đặt niềm tin sai cũng đồng nghĩa với việc rằng chúng ta không bị áp lực PHẢI làm đúng, và khi không áp lực ‘phải đúng' thì xác suất ra quyết định ‘đúng' lại cao hơn vì khi đó mình không bị ảnh hưởng bởi nỗi sợ, niềm tin giới hạn, định kiến, kì vọng của những người xung quanh, và nhờ vậy chúng ta lại bỗng dưng nhận ra mình muốn gì, cần phải làm gì!

Một trong những thứ có lẽ khó đo đếm nhất và khi có rồi mất cũng khó lấy lại nhất, đó là ‘trust' - ‘lòng tin'. Spirits có lần hỏi mình là: ‘Niềm tin đáng giá bao nhiêu? Cần phải tốn bao nhiêu thì mỗi người mới dám ‘take a leap of faith' (ra một bước nhảy của lòng tin)?’, giờ mình chuyển lại câu hỏi đó cho mọi người. Khi ở trong trạng thái mà chúng ta luôn phải dựng hàng rào phòng thủ vì sợ bị sai, tin sai người, chọn sai đường, thì làm sao mình dành được không gian để mọi thứ chảy qua tự nhiên?

Trong quyển ‘Angels in my hair' của Lorna Byrne (mình có post trong album Sách - Tài liệu mọi người có thể down về đọc nhé), có một đoạn mình nhớ mãi vì nó gây ra một cảm xúc rất mạnh khi mình đọc tới đoạn đó. Ở đoạn đó khi có người bị bệnh hay sắp qua đời, khi các thiên thần tới, cô Lorna kể rằng họ bảo: ‘Don't you worry. We are here now.’ (‘Con không phải lo gì nữa. Chúng ta ở đây rồi.’) Chỉ mỗi câu ‘We are here' thôi mà mang lại cảm giác nhẹ nhõm như gỡ hết được xuống các lớp hàng rào phòng thủ. Nhẹ nhõm như thể bạn được ở cạnh người mà mình có thể tin tưởng tuyệt đối; nhẹ nhõm như vừa được nói ra hết những bí mật cất giữ trong lòng; nhẹ nhõm như việc bỗng một ngày chúng ta nhận ra mình không cần phải trở thành ‘Một ai đó' mà chỉ cần enjoy với việc ‘Không cần phải là ai cả'!

‘We all are work in progress', ‘chúng ta đều là những công trình đang ngày một hoàn thiện'. Những gì hôm nay chúng ta tưởng là đúng thì ngày mai, tháng sau, năm sau có thể cần điều chỉnh lại khi mình hiểu ra thêm một tầng lớp ý nghĩa nữa. Mỗi quyết định, mỗi lựa chọn sẽ luôn là một ‘leap of faith', nhưng chính các ‘leap of faith' lại dạy chúng ta nhiều nhất về ‘faith', về ‘trust', về ‘niềm tin'

Phương

Ảnh minh hoạ của bạn @toyoufromsteph rất xinh!

Previous
Previous

Tâm linh hay ‘tâm linh’?

Next
Next

‘Dark night of the soul'