‘Dark night of the soul'

Nếu có một từ ‘bị' ghét nhất trong tất cả các ngôn ngữ thì chắc có lẽ là từ ‘chờ đợi' hay nói theo kiểu tâm linh thì là ‘divine timing', chuyện gì phải đến thì sẽ đến. Phải ‘chờ' đến khi nào thì mới … (điền vào chỗ trống, ví dụ trong việc mình làm thì điều mọi người hay hỏi nhất là ‘Đến bao giờ mới có thể nói chuyện được với ‘họ'?) Tại sao lại phải chờ? Chờ ở đâu, chờ là không cần phải làm gì mà cứ thế đến ngày đến tháng nó tự đến à? Làm sao để biết mình đã ‘chờ’ đủ hay chưa? Dịch nôm na là: ‘Cho tôi một mốc thời gian cụ thể, 6 tháng hay 12 tháng hay 2 năm thì tôi mới biết đường mà chờ chứ!’

・Nói xa hơn về ‘chờ' hay ‘divine timing' thì là tại sao có những người mãi giờ này mới tới? Tại sao phải đợi đến khi mình lập gia đình yên bề gia thất rồi thì người đó mới xuất hiện? Tại sao không phải sớm hơn, cũng không phải muộn hơn?

・Tại sao phải trải qua giai đoạn đêm tối của linh hồn thì mới là tỉnh thức? Có cách nào để cuộc sống vẫn như cũ, các mối quan hệ gia đình xã hội vẫn như cũ mà tôi vẫn được cả hai, từ mình hay dùng là ‘chân trong chân ngoài' hay không?

・Mình viết như trên là bởi vì mình cũng giống hệt vậy! Hồi một chị channeler bảo là mình sẽ là cầu nối giữa hai thế giới như trong bài trước mình kể rồi ấy, vài tháng sau mình phải đặt một cái hẹn khác chỉ để hỏi đúng câu hỏi ‘Làm thế nào để kích hoạt nó? Phải học gì, gặp ai, đọc sách gì (ý mình khi đó là: ‘Có cách gì cho nó nhanh nhanh xảy ra không? Mấy tháng nữa thì nó tới?’)’. Mỗi lần hẹn chỉ được hỏi đúng một câu, chị ấy dẫn kênh lại rồi gửi qua email nên cũng không hỏi thêm gì được, câu trả lời thì lại như câu đố mà không phải do khác biệt ngôn ngữ đâu mà là kiểu mình khi đó đã đang sốt ruột rồi, đọc xong lại càng gãi đầu gãi tai.

・Mình dịch nguyên văn sang tiếng Việt ý của câu trả lời đó là thế này: ‘Khả năng, món quà đó đã có sẵn trong con rồi. Con không cần phải chạy đi đâu hết, thử hết cái này đến cái kia như nhà khoa học đi thử thí nghiệm thì mới tìm ra nó. Việc duy nhất con cần làm là làm cho mình tĩnh lại, chỉ cần quan sát, học cách tĩnh lặng giọng nói của ‘Phương' ở bên ngoài để tới khi đến thời điểm, giọng nói của ‘Phương' ở bên trong sẽ cất lên, và chỉ cần một vài lời của tiếng nói bên trong đó sẽ làm thay đổi toàn bộ cuộc sống của con. Con có thể nói chuyện với cây cối, mặt trời, mọi thứ xung quanh, tự đặt ra câu hỏi ‘Mình là ai?’ cho đến khi ‘Phương' không còn có câu trả lời được nữa thì tiếng nói bên trong sẽ xuất hiện.’

・Trong một thời gian dài sau đó thật sự là mình ngồi chờ thật! Mình cũng ngồi nói chuyện với cây cối, thậm chí còn hay lẩm bẩm ‘Tôi là ai?!?’ xong cứ kì vọng một tiếng nói vang lên trong đầu bảo, ‘Chào con!’ - hiểu rất theo kiểu nghĩa đen hoàn toàn. Ngồi chờ mãi không thấy gì, đọc lại mãi câu trả lời cũng vẫn không giải được câu đố, cho tới một hôm chán quá mình quyết định ‘Take action', mà ‘action' ở đây mình đã nhận được các tín hiệu từ rất lâu rồi mà cứ bướng không chịu nghe. Thế rồi lạ một cái là sau khi mình thôi không nghe theo lời khuyên ‘cứ ngồi chờ', ‘không cần học cái gì cả' kia mà hành động theo cảm tính là đi học Reiki rồi lại tình cờ học channelling thì các synchronicities lại lần lượt tới.

・Hôm rồi mình cũng đọc được một đoạn trong quyển Anatomy of the Spirit (mình rất recommend quyển này nếu bạn nào quan tâm đến khả năng ngoại cảm về y tế, là ‘medical medium' đó) về ‘waiting'. Đoạn đó kể chuyện về một anh businessman tới gặp một vị sư để hỏi về ý nghĩa mục đích sống của mình. Vị sư khuyên anh đó hãy cứ về nhà và chờ nó tự đến, ‘wait for it to come to you' thôi. Rồi anh đó về nhà, rồi ‘chờ' ở khắp nơi trên thế giới, chờ ở Paris, London, Ấn Độ, v..v. mà mãi vẫn không nghe thấy gì cả! Hoá ra ý của vị sư ‘waiting' là chờ theo nghĩa quay vào bên trong để nghe tiếng nói ở bên trong, anh đó thì lại nghĩ ‘chờ' là cứ chờ theo nghĩa đen thôi. Đọc đoạn đó mình cũng như bị sờ gáy vì cũng đã hiểu y hệt vậy

・Giai đoạn bóng tối của linh hồn, ‘dark night of the soul', không phải là điều kiện cần như kiểu phải đi qua nó thì mới nói chuyện được với spirits, hay mới kết nối được với trực giác, hay tự dưng biết luôn toàn bộ bản chất linh hồn mình từ thuở khai thiên lập địa đã từng làm gì sống ở đâu với ai hay mình có tài năng gì. Vũ trụ, spirits hay kể cả higher-self của mình không có trách nhiệm phải trả lời cho thứ chúng ta MUỐN, hay có nghĩa vụ phải làm hài lòng hay nói những thứ chúng ta muốn nghe. Mọi thứ đơn giản tới mức trần trụi là: ‘Con đã sẵn sàng hay chưa? Nếu có thì hãy chứng minh đi.’ Sẵn sàng ở đây là sẵn sàng thay đổi chưa, sẵn sàng để bước vào con đường mà nhiều khi sẽ là không còn đường lùi nữa, không thể trở lại là con người cũ nữa, sống lại cuộc sống như cũ nữa. Sẵn sàng để buông bỏ những thứ không còn phù hợp và sẵn sàng để ‘Take action' hay chưa.

・Tâm lí thông thường chúng ta cứ nghĩ cuộc sống là phải thẳng phăm phăm nên chúng ta hay nhìn những giai đoạn mông lung, trống rỗng, vô định, không biết mình là ai, tồn tại ở đây có nghĩa gì, nhìn những thứ vật chất xung quanh không còn thấy thoả mãn nữa là một thứ gì đó cần trải qua càng nhanh càng tốt. Nhưng với spirits thì giai đoạn đó được gọi là ‘Ego Death' hay ‘Dark night of the soul', ‘bóng tối của linh hồn’ đó. Đó là vì chúng ta phải bóc hết, làm sạch các lớp vỏ cũ để chừa chỗ đón nhận những thứ mới vào chứ. Không thể nào mặc cả kiểu ‘Tôi muốn có cả hai cơ!’. Mình hay nói với mọi người trong lớp học là sự tiến bộ trong hành trình tu tập (‘spiritual progress') là một thứ cần đạt được (‘earned') chứ không phải tự dưng là có.

・Chúng ta không bắt con mình phải biết nói trước khi biết đi; cũng không bắt cây phải ra hoa trái mùa, hay kể cả vào mùa mà cây nhà mình nở hoa muộn hơn cây nhà hàng xóm mình cũng không lấy đó là điều phải lo, đó là vì chúng ta BIẾT kiểu gì không sớm thì muộn cây sẽ ra hoa, và con mình phải đi từ biết lẫy, rồi mới biết bò, rồi mới biết đi biết nói. Đó là quy luật của tự nhiên, cũng như trên khuông nhạc ở giữa các nốt đen luôn có khoảng nghỉ khoảng trắng. Nhưng lí do chúng mình sốt ruột với giai đoạn bóng tối của mình vì mình không nhìn được một bức tranh tổng thể hay quy luật; không biết là ở đâu đó ngoài kia (hay trên cao), có một ai đó, một phần bản thể khác của mình hiểu mình cần phải đi đâu, trong bao lâu, khi nào mới đủ ‘chín'.

・Điều cuối cùng mình muốn nhắn gửi mà điều này spirits nói đi nói lại rất nhiều, mình cũng dùng nó làm kim chỉ nam để đi qua những giai đoạn shadow, đó là: ‘You have to have NO FEAR if you want to walk on this path.’ - ‘Con phải học cách buông bỏ được hết các nỗi sợ nếu con muốn đi lâu hơn trên con đường này'. Còn nỗi sợ tức là chúng ta vẫn còn chưa dám buông. Spirits và higher-self sẽ vẫn chờ cho tới khi mình ready thôi, và cũng sẽ vẫn gửi các tín hiệu tới để mình ‘take action'. ‘There is always a way out’ - ‘chúng ta sẽ luôn tìm thấy đường ra', chắc chắn là vậy.

・Đúng hôm Full Moon ở Aquarius tượng trưng cho việc thay đổi, phá cũ xây mới thì tự dưng hôm nay mình cũng đi dọn lại tủ quần áo, bỏ hết những thứ đã lâu không đụng đến hay không còn là mình nữa. ‘Take action' không cần phải là thứ lớn lao to tát tốn kém gì đâu, nhiều khi trong khi bạn đi dọn nhà dọn quần áo, để cho tâm trí trống rỗng thì lại ‘nghe' được tiếng nói của higher-self ấy! (Tất nhiên là đừng hiểu nó theo nghĩa đen xì như mình ngày trước là được!)

Phương

Previous
Previous

‘Work in progress'

Next
Next

Tâm sự chuyện dẫn kênh