Tâm linh hay ‘tâm linh’?
Sáng mình đi thư viện mượn được quyển sách ghi chép lại các câu chuyện thật của mọi người sau khi đọc ‘Ăn, Cầu nguyện, Yêu', rằng thì là sách đã thay đổi cuộc sống của họ như thế nào v..v. Lời mở đầu của chính tác giả quyển 'Eat, Pray, Love' kia, bà bảo: ‘Cho đến giờ tôi cũng không hiểu sao quyển đó lại trở thành một hiện tượng đến vậy. Tôi có viết vài cuốn trước đó, cũng là dạng hồi kí nhưng chỉ dừng lại ở mức bản thảo. Nhưng sau khi gặp rất nhiều người, nghe họ chia sẻ câu chuyện và mọi người cũng gửi thư về cho tôi nữa rằng cuốn sách đã truyền cảm hứng để họ hành động và thay đổi cuộc sống của mình. Tôi nhận ra rằng cuốn sách không phải chỉ là mỗi việc ăn pizza ở Ý, hay thiền ở Ấn Độ, hay gặp được tình yêu ở Bali - mà hơn hết đó là khơi lên niềm tin cho người đọc rằng: ‘Cuộc sống của mình không cần phải tệ như thế này' (nguyên bản: ‘My life doesn’t have to be this way’).’
Mình vô tình tìm đọc được cuốn này vào năm 2011, là khi đổ vỡ cuộc hôn nhân đầu tiên. Nó trở thành cuốn sách gối đầu giường của mình một thời gian dài vì mình tìm thấy sự đồng cảm ở trong đó. Sự giản dị trong cách viết, cũng như việc bộc lộ phần xù xì, tổn thương đôi khi tới bất lực khiến người đọc, đặc biệt những ai đang trong giai đoạn trũng nhất, cảm thấy được thắp lên niềm tin rằng ‘Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi'.
Sẽ là nói dối nếu mình bảo không có những lúc tự mình thấy hoài nghi về con đường hiện tại mình đang đi. Chúng ta phải thành thật với nhau về điều này. Không một ai có thể lúc nào cũng ‘High’ mãi được, như sợi dây thun cứ thế kéo căng kéo căng mãi ra thì sẽ phải tới lúc bật trở lại. Có khi nào bạn gặp, hay đọc một ai đó và trong đầu cứ tự hỏi, ‘Tại sao họ không thể sống thật? Tại sao họ cứ phải gồng lên như thế?’. Các khoá học dạy chúng ta trở thành người hành nghề, dù trong lĩnh vực tâm lí, tâm linh, chữa lành hay các lĩnh vực khác thì có thể cung cấp đủ kiến thức để mình ‘làm nghề', nhưng rất ít khi chúng ta được dạy về cách đi qua các giai đoạn ‘Low' trong nghề như thế nào. Mà càng làm những công việc liên quan tới việc gánh tâm tư tình cảm tâm sự bệnh tật cho người khác lại càng là những người cần được lắng nghe và cảm thông thấu hiểu nhất. Nếu có được 1, 2 người trong nghề hiểu được để chuyện trò, chia sẻ những khi cần, để mình có thể được chia sẻ thật nói thật mà không sợ bị phán xét thì là một may mắn lớn, còn không thì chúng ta cứ phải giữ trong lòng cho tới khi không thể ôm được nữa.
Mấy hôm gần đây có tới vài người mình nói chuyện cùng, có mấy bạn bảo bây giờ ít đi theo tâm linh nữa vì còn công việc, cuộc sống, các mối quan hệ xã hội; cũng không cần guides hay spirits chỉ bảo cho các bước đi như thế nào. Mình đồng ý hoàn toàn. Thực ra ‘tâm linh' giống như cái đòn gánh, nghiêng quá về một bên thì mọi người sẽ coi tâm linh như kiểu ‘ở trển', xa vời, hoang tưởng; còn nghiêng quá về bên kia (sau khi đã ngả quá về bên này) thì lại thành ra kiểu ‘Mình không tin hay không cần nữa, cứ sống thế này là được rồi.’ Nhiều khi làm việc với các bạn ‘xa rời tâm linh' lại dễ hơn với các bạn quá nghiêng về tâm linh theo phía kia, phải nói thật là vậy. Tuy nhiên, đứng giữa hai bên của đòn gánh đó còn có một ‘tâm linh' khác một cách lành mạnh, ‘healthy’ hơn. Tâm linh theo nghĩa rằng chúng ta biết mình không chỉ ở đây trong mỗi cơ thể cuộc sống này, mình còn có thế giới nội tâm, có linh hồn, có tiếng nói bên trong, có trực giác để mình quay về, có một trạng thái tĩnh tâm cân bằng mà những khi ‘Low' nhất mình biết mình có thể về, rồi khi khoẻ hơn sẽ lại bật trở lại.
Đó cũng là ‘tâm linh' mà mình đang ngày ngày nói mải miết trên blog này cũng như trong các lớp học hay các buổi channelling. Đó cũng chính là thứ mình mong mỏi ai cũng có thể tìm thấy điểm ‘tĩnh' ở bên trong, cũng giống như cách mà ‘Eat, Pray, Love' giúp mình duy trì được ngọn lửa của sự hi vọng, dù là le lói, vào những ngày tháng phải ra ngoài thuê phòng ở riêng để tránh dị nghị cho bố mẹ cách đây 10 năm trước ấy.
Chúng ta hoàn toàn có thể đi qua cuộc sống này một cách không hề biết tới những thứ gọi là higher-self, linh hồn, spirit team; hay không cần phải thiền, hay học về năng lượng; hay xa hơn là không cần biết tới những thứ như starseeds, light language, 3D, 4D, 5D; v..v. Hoàn toàn không cần. Nhưng mình không cần không có nghĩa rằng linh hồn/phần ‘soul' của bạn không thử và có thể luôn gửi tín hiệu tới bạn: từ tín hiệu về chuyện tâm trí cần nghỉ ngơi, nếu cứ nhắc mãi vẫn không nghe thì sẽ tới lúc nặng hơn là đổ bệnh; hay tín hiệu về chuyện mình đang không thành thật với bản thân đâu, mình đang phải chứng tỏ điều gì với ai thế?; v..v. Trong những lúc hoang mang lạc đường, có khi nào chúng ta ước giá như có ai đó ở đây có thể hiểu mình, đôi khi không cần thiết phải bảo mình diễn giải tâm trạng cảm xúc của mình vì có khi chính mình còn không hiểu mình đang cảm thấy thế nào thì làm sao diễn tả được mạch lạc thành lời? Mà nếu diễn giải được mạch lạc thì có khi mình đã không bị rối ren ngay từ đầu như thế.
Thật sự tất cả các bài mình viết, hay các lớp về trực giác mình lập ra không phải vì mục đích thuyết phục cho bạn tin về sự tồn tại của ‘thế giới vô hình', hay của ‘spirits', higher-self, spirit team đâu. Cái mình muốn là chúng ta thành thật với nhau, sự thật đôi khi là thứ khó tìm thấy nhất trên mạng ảo, đi đâu chúng ta cũng thấy ai ai cũng muốn bán cho mình một thứ gì đó, muốn ‘lấy' của mình một thứ gì đó kiểu tiền trao cháo múc, xong rồi là xong. Niềm tin cũng không phải là thứ mình có thể thuyết phục bằng lời để bạn tin, mà mỗi người phải tự cảm nhận, và giống như bài trước mình có nói: hãy cứ ‘take a leap of faith', chọn sai thì tức là có thêm một cơ hội để được làm lại!
Mình trích lại dưới đây một bức thư mình mới nhận được của một em đã đi cùng mình đầu tiên là lớp trực giác, rồi tới lớp Reiki, và cuối cùng là qua buổi channelling. Em í làm coach, đã có nền tảng biết cách tự làm việc với bản thân rồi và tương đối hiểu bản thân rồi. Không phải lần đầu tiên có bạn nói với mình là ‘Trước kia cứ nghĩ dẫn kênh là phải ma mị lắm, mình sẽ thay đổi giọng nói, hay có gì đó ‘nhập' :D’. Mình nghĩ ai hiểu thì sẽ hiểu, ai không hiểu thì chắc cần thêm thời gian để cân bằng lại chiếc đòn gánh tâm linh vậy. Với coaching cần một lộ trình thì với việc kết nối với bản thân, hiểu bản thân cũng cần thời gian vậy. Mình có thể dắt tay đưa mọi người tới cửa, đưa công cụ, ở đó để ‘hold space' cho mọi người, đưa mọi người các kiến thức cũng như kinh nghiệm mình biết trong việc làm việc, hiểu trực giác, khả năng ngoại cảm, về spirits - và rồi việc còn lại mọi người sẽ có thể tự trải nghiệm và đi tiếp, nếu có chỗ nào vướng mắc trong hành trình thì mình vẫn ở đây.
——————
Mình trích ở đây bức thư của một bạn mới gửi mình nhé:
'Chưa đầy 1 tuần mà em đã nghe lại file đến 2 lần, vẫn xúc động khi được "welcome home" chị ạ.
Trước khi biết và học với chị Phương, trước khi thực sự trải nghiệm dẫn kênh thì em nghĩ dẫn kênh chắc sẽ ma mị lắm, tâm trí mình sẽ được mang tới một "miền linh thiêng" nào đó để kết nối với những thực thể vô hình, người dẫn kênh sẽ như là người đại diện phát ngôn để trao đổi và đưa thông tin lại cho mình, nghe đến thực thể vô hình là đã thấy lo lo rồi, không biết mình có tỉnh dậy được không :))) Nhưng sự thật thì khác quá xa haha, đúng như chị Phương nói, nó như một cuộc gặp mặt ấm áp và em thấy rất hiện đại (như mình đang giao tiếp xã hội bình thường), em vẫn ngồi, vẫn mở mắt, vẫn thấy cuộc sống xung quanh của mình, tựu lại là thấy an toàn
Tính đến nay, có 3 lần mà em thấy mình được nghe, được thương, được hiểu đến vậy, những điều mà mình không hề cố ý giấu nhưng không có cách nào để nói ra và diễn đạt trọn vẹn: một là với người chị bạn em gọi là tri kỉ, hai là người thầy dạy khai vấn cho em và ba chính là phiên dẫn kênh vừa rồi. Bất giác em nhận ra một "biểu hiện" khác của tình yêu thương: không cần phải nói ra chữ thương, không cần phải hướng dẫn làm thế này thế kia, không cần phải an ủi mà là ở cạnh bên, là đồng hành, quan sát, ghi nhận mọi thứ dù tốt hay xấu và đơn giản là nói ra cho mình biết. Cái việc cho mình biết những điều mình vẫn cảm nhận về mình đó thật sự làm em cảm thấy mình không cô đơn vì có người thấy nè, có người hiểu nè, và mình không hề ảo tưởng. Spirit team của mình có khác, diễn tả mọi thứ sắc sảo, súc tích và toàn diện, cảm tưởng như nếu em có 10 điều em hờm hờm nhận ra về mình thì Spirit cô đọng lại còn 3 điều và diễn tả mỗi điều trực diện đến mức mà nghe 1 cái là trái tim em rung lên và nước mắt cứ thế chảy, như mình được gặp chính mình, được nghe chính mình.
Em thấy hiểu về cái mà chị Phương có nói trước phiên: không phải mình hỏi gì họ cũng sẽ trả lời, họ biết mình đang cần thông tin gì, linh hồn mình muốn trải nghiệm gì và em thấy những thông tin được nói ra tương thích một cách vừa vặn, em cảm thấy được độ sâu của những lời nói đó, hạt mầm nằm im bao lâu đã bắt đầu bén rễ trong em, em thấy mình trước và sau dẫn kênh đã là 2 con người khác rồi, trải nghiệm này thật sự là món quà với em để đi tiếp trên hành trình, cảm ơn chị Phương Có một ý nghĩ thú vị bật lên trong em là những bạn mà thường chỉ tin vào cơ sở khoa học, dùng logic lý luận thì rất nên thử dẫn kênh 1 lần để thấy wow có những điều mình chưa biết và suýt bỏ lỡ
Điều cuối cùng là em cảm thấy rất trân trọng công việc này của chị Phương với những vẻ đẹp mà nó mang tới cho người trải nghiệm. Em cảm thấy được sự nghiêm túc, kết nối, tâm huyết với nghề thì chị mới có thể làm được như vậy. Vì em chỉ cần đối chiếu với chính em khi thiền và trạng thái em cảm nhận được khi chị Phương dẫn kênh, để có được trạng thái đó thì không phải là chuyện 1 sớm 1 chiều, không phải là chỉ có ngồi mà thật sự là 1 hành trình với chính mình. Cảm ơn chị 🥰’