Tâm sự nhỏ

Tâm sự nhỏ

***

Thỉnh thoảng mình hay giở lại những email cũ, những trang nhật ký cũ viết về những chuyện đã khiến mình tổn thương ở thời điểm đó, chỉ để xem sau một thời gian nhìn lại thì suy nghĩ của mình có khác trước không, còn đau như lúc đó nữa không. Cách đây tầm một năm rưỡi cũng có một bức thư như vậy từ một người mình quý mến nhưng chỉ vì vài chuyện hiểu lầm mà đứt mối quan hệ.

Đêm qua bạn đó lại xuất hiện trong giấc mơ của mình. Sáng nay thiền xong, mình mở lại trang nhật ký ghi lại câu chuyện ngày đó, đọc thấy câu nói mà ở thời điểm ấy giống như con dao cứa thẳng vào tim:

- ‘Em và nhiều học trò của chị đều cảm thấy lâu nay chị không còn empathy như hồi năm 2021 nữa.’

Câu này khi đó làm mình gục luôn. Đến từ một người mà mình dành rất nhiều sự quan tâm, tình cảm, thế mà chỉ vì một vài hiểu nhầm không thể đối thoại thẳng thắn với nhau lại có thể nói ra một câu mà đối với mình nó quá tàn nhẫn. Sau đó mình đã nghi ngờ bản thân rất nhiều, bao nhiêu dũng cảm để chường mặt ra tan biến hết. Mình chỉ muốn chui tuột lại vào hang và trở nên vô hình.

Tình yêu với công việc này vẫn giữ mình ở lại đây. Sáng nay đọc lại mình đã không còn thấy nhói tim nữa. Nhưng mình cũng nhận ra mình của bây giờ đã ‘khác’ mình của một năm rưỡi trước. Bản chất bên trong vẫn thế, vẫn là mình, nhưng giờ đã cứng cáp hơn. Mình hiểu bản thân hơn, và định hình được rõ hơn về ranh giới và self-worth. Mình nhận ra là vào thời điểm đó, mình đau vì mình cho phép người khác làm vậy với mình, vì mình vẫn chưa thương mình đủ và mình vẫn đang cần phải heal tổn thương về boundaries và giá trị. Khi vết thương đã lành, nếu là mình của hôm nay khi nghe những lời đấy, mình có thể đã nói được rằng: ‘You don’t get to speak to me like that.’

‘Thời gian sẽ chữa lành mọi nỗi đau’ - nhưng chỉ mỗi thời gian thì không chữa lành được nỗi đau. Không ai heal được cho mình ngoài chính mình, và phải bị exposed ra với những lần nhói tim để qua rất rất nhiều vật vã, chúng ta ở đây với trái tim rộng mở hơn (dù bị dán urgo chi chít). Mình càng heal, càng vững hơn bao nhiêu thì tình thương - empathy - của mình dành cho người khác cũng có gốc rễ để cắm sâu và mở rộng sức chứa. Tình thương có độ dày, đến từ việc có boundaries và self-worth lành mạnh.

Khi chúng ta càng heal thì vòng tròn xung quanh cũng sẽ thay đổi. Khi nhìn lại những người đã đến rồi đi và còn ở lại, mình chẳng biết phải nói gì ngoài một cảm giác biết ơn sâu sắc. Gặp nhau là do duyên, nhưng đi được cùng nhau lại là những sự lựa chọn có ý thức từ tất cả các phía.

🤎
.
.
Phương

Previous
Previous

‘Legacy’

Next
Next

Mô thức về việc bị sợ sai và cảm thấy xấu hổ