Mô thức về việc bị sợ sai và cảm thấy xấu hổ
- Mô thức về việc bị sợ sai và cảm thấy xấu hổ
***
Đã được đồng ý nên mình trích lại bức thư của một bạn gửi đến Hòm Thư Hạnh Phúc nha. Mình không bị ảnh hưởng bởi năng lượng khi mọi người viết thư tâm sự đâu. Có chăng thì mình hay thấy bất lực vì nhìn mọi người đau lòng mà cảm thấy chẳng giúp được gì nhiều cả :(
Mô thức cảm thấy có lỗi, sợ sai, sợ bị phạt, v..v. chắc là một trong những mô thức khó nhất để chuyển hóa. Bạn ấy viết rằng: ‘Bài học khó quá nên em sợ luôn cả bài học, em cảm giác nó như bài test mà em không làm tốt thì em sẽ bị phạt, rồi em sẽ phải đầu thai lại, suffer với một đống trauma, học lại từ đầu. Em cũng sợ nếu em khóc, em yếu đuối thì sẽ bị coi đó là dấu hiệu còn bị trigger, chưa vững vàng, chưa đạt bài test. Mà kiểu càng cố thoát khỏi thì em thấy trong mình còn nặng nề hơn.’
---
Mình chưa tune in vào bạn ấy xem vấn đề thật sự bên trong là gì, nhưng có hai thứ luôn giúp mình đi lên những lúc hơi có dấu hiệu xoáy sâu vào những lỗi sai trong quá khứ:
✨ 1/ Mình tin vào lòng nhân từ, sự khoan dung, trắc ẩn từ Thượng Đế/God/Vũ Trụ/spirits/linh hồn
(mình để một vài khái niệm để mọi người dùng theo cách mình thấy hợp với mình).
Mình thích từ tiếng Anh là ‘Mercy’.
Mình hiểu rằng có những chuyện xảy đến là thêm một cơ hội nữa để mình sửa sai cho những gì mình đã không nhận ra và hành xử đúng trong quá khứ. Có thể mình đã vô tâm, vô minh, có thể nhận thức và niềm tin của mình khi đó không giống như bây giờ, có thể mình mang theo nhiều tổn thương cũ chưa được chữa lành nên đã hành xử như vậy và vô tình làm tổn thương mình và người khác.
Mình chấp nhận toàn bộ trách nhiệm về những chuyện đó, và tin rằng vũ trụ/God/spirit luôn đủ bao dung nhân từ rộng lượng, cho mình cơ hội để sửa lại những lỗi lầm trong quá khứ. Cái này là việc Chuộc Tội (Atonment), nguồn gốc của Luật chuộc tội, Ngày chuộc tội trong nhiều tôn giáo.
Đây là một sự thay đổi về niềm tin rất lớn đối với mình. Thay vì nghĩ có những ông bà ngồi ở trên cầm gậy đánh đòn nếu mình làm sai, thì mình hiểu rằng tất cả đều để giúp mình chuyển hóa nỗi đau thành trí tuệ, từ sai lầm của mình thành tình thương và sự bao dung hơn với những sai lầm của người khác.
Mình tha thứ được cho mình cũng là lúc mình biết cách yêu thương người khác đúng cách.
Nó không làm mình mất đi sức mạnh mà ngược lại, mình được tiếp thêm sức mạnh sau khi đã đứng lên từ ‘vũng bùn’.
---
✨ 2/ Cầu nguyện:
Cầu nguyện luôn làm dịu những bận tâm lo lắng để mình cảm thấy được lắng nghe, san sẻ và nâng đỡ. Mình giao phó những bận tâm để một lần nữa lại được soi sáng và dẫn đường.
Mình trích lại vài câu khấn nguyện từ quyển A Course in Miracles mà mình thấy rất đẹp:
'Dear God,
I feel that I have failed.
I feel that all my efforts have come to naught.
I feel shame at the way my life has turned out.
I do not know what to do or where to go.
Please, dear God, repair my heart,
Heal my mind, and change my life.
Pave a way for me out of darkness into light.
I atone for my errors, and I pray for forgiveness.
Please do for me what I cannot do.
Thank you, God.
Amen.'
(Nếu ai dùng được tiếng Anh thì mọi người dùng tiếng Anh có lẽ tốt hơn, nhưng nếu không thì bản dịch tiếng Việt ở dưới đây):
‘Hỡi Người,
Con cảm thấy mình đã thất bại.
Con cảm thấy mọi nỗ lực của mình đều trở nên vô ích.
Con cảm thấy hổ thẹn vì cuộc đời mình đã trở nên như thế này.
Con không biết phải làm gì hay đi về đâu.
Xin Người, hãy chữa lành trái tim con,
Xoa dịu tâm trí con, và thay đổi cuộc đời con.
Xin mở ra cho con một lối thoát khỏi bóng tối để bước vào ánh sáng.
Con ăn năn về những lỗi lầm của mình và cầu xin sự tha thứ.
Xin hãy làm những điều con không thể tự làm được.
Con cảm tạ Người.’
*****
Mọi người đọc thư của bạn đó ở dưới nhé. Hòm Thư Hạnh Phúc vẫn mở, các bạn có thể gửi tâm sự vui buồn về: unravel.mailbox@gmail.com nha.
Ảnh: Hoa dại ngoài bụi thôi nhưng đẹp quá.
‘We are all created in the image of God, equally.’
Phương
*****
(trích thư)
‘Dear chị Phương,
Cảm ơn chị đã lập hộp thư này để cho những đứa hay ôm chuyện một mình như em, có 1 góc nhỏ để tâm sự. Có những trải nghiệm, những trăn trở em không biết chia sẻ với ai, vì một phần em sợ năng lượng tiêu cực của em ảnh hưởng đến người khác, trong khi vốn dĩ họ cũng đã có rất nhiều bận rộn với cuộc sống của chính họ rồi, và một phần em sợ rằng sự nhạy cảm của em không được tôn trọng, bị xem là yếu đuối.
Em nghĩ là trong 1 năm gần đây, em đã trải qua rất nhiều bài học, những thứ ngỡ như đã đi qua thì giờ quay lại với cấp độ khó hơn, mà càng đi sâu vào những pattern từ vùng tiềm thức và vô thức thì lại càng vô cùng khó để phá vỡ. Em thường mắc kẹt vào trạng thái Freeze và Flight, kiểu như em biết mình phải kỷ luật hơn, có rất nhiều task đang đợi em làm, nhưng mọi việc cảm giác overwhelming với em. Việc rời khỏi giường để đi ăn, đi tắm, đi làm với em cũng vô cùng khó, em chỉ muốn được lười, được đọc truyện, được xem phim, cố gắng tê liệt để không phải đối diện thực tại. Có những lúc em viết nhật ký cảm xúc, em nghe mantra để em được khóc, để cảm xúc nặng nề lúc đó được đi ra, để em cố healing chính mình trong một khoảng thời gian ngắn.
Em nhận ra em có pattern vô cùng dày và nặng luôn phán xét và chỉ trích chính mình.
Trong em có một tiếng nói luôn nhai lại lỗi lầm của mình, nhai lại nỗi buồn và sự xấu hổ. Pattern dày tới mức em đọc những câu affirmation như: "I allow myself to make mistakes because I will learn, grow and evolve from it", "it's okay to make mistakes", "my past doesn't define me", mà nó còn không work. Trước đây với những pattern nhẹ hơn thì khi em đọc affirmation, nó calm em lại và reprogram lại suy nghĩ của em. Nhưng với cái pattern tự phán xét và chỉ trích này thì em vẫn cứ đang loay hoay, trồi sụt với nó. Em cũng nhận ra affirmation không work vì nó trái ngược với thực tại, với những gì em trải nghiệm. Mọi thứ xảy ra luôn cho em thấy rằng em không được mắc lỗi, em không được sai, vì mỗi lần em sai là em sẽ bị la, là em sẽ bị phạt, là em sẽ bị người khác chê bai, và cái sai, lỗi lầm đó không chỉ ảnh hưởng đến em mà còn ảnh hưởng nặng nề đến người khác. Mà vì sợ sai nên em cũng không tin chính mình, em không dám nói những gì em nghĩ, em thấy mình thu nhỏ mình, cố gắng gồng mình để không sai, và điều đó khiến em vô cùng mỏi mệt.
Mà chắc dạo này bài học khó quá nên em sợ luôn cả bài học, em cảm giác nó như bài test mà em không làm tốt thì em sẽ bị phạt, rồi em sẽ phải đầu thai lại, suffer với một đống trauma, học lại tự đầu. Em cũng sợ nếu em khóc, em yếu đuối thì sẽ bị coi đó là dấu hiệu còn bị trigger, chưa vững vàng, chưa đạt bài test. Mà kiểu càng cố thoát khỏi thì em thấy trong mình còn nặng nề hơn. Không hiểu sao mà dạo này xung quanh mọi người cứ bắt em phải prove bản thân mình, prove em có năng lực để xứng đáng với vị trí này, vị trí kia. Người không thích em thì nghi ngờ em không làm được, người quan tâm em thì tìm cách đẩy em để em prove chính mình. Em đang nghĩ liệu ở TG tâm linh cũng xảy ra điều tương tự hay không? Cũng có nhiều người yêu cầu em phải prove mình qua những bài test? Nhưng mà trong em luôn có tiếng nói vô cùng ngang ngược, "why I have to prove myself? why I have to fit in your standard?" Em không chắc tiếng nói này là tiếng nói của cái tôi hay tiếng nói từ linh hồn em nữa, liệu rằng nó là sự resistance to change hay là đó là sự knowing value của linh hồn em
Góc tâm sự của em đến đây là dừng rồi. Chị đọc đến đây có bị ảnh hưởng năng lượng tiêu cực và hỗn độn của em không ạ? Nếu có thì cho em xin lỗi chị nha TT-TT'