'Spirits không thích mặc cả!'

Nhiều người vẫn hay nói, ‘Tôi không biết tôi thích gì’ nhưng phải dịch câu đó là, ‘Tôi biết tôi thích gì nhưng tôi không biết tôi có làm được không. Tôi sợ/ngại thay đổi cái tôi đang biết dù rằng nó không mang lại nhiều niềm vui.’

Bạn không phải đợi đến khi được cho một cái bản đồ đường đi nước bước cụ thể thì mới dám làm. Hãy cứ bắt đầu với những dữ kiện bạn có trong tay đã rồi mọi thứ sẽ dần mở ra sau. Để mình kể vài câu chuyện cá nhân mong là sẽ giúp bạn có cảm hứng hành động nhé Toàn là những chuyện từ hồi bé vì có thể khi ta bé mình ít bị ảnh hưởng bởi những nỗi sợ do xã hội áp đặt hơn chăng?

Mọi người có nhớ trong một post không lâu có các bài tập bảo bạn nhớ lại xem hồi bé bạn có sở thích gì không?

◆ 1. Hồi học lớp 5, khi đó mỗi học sinh phải đăng kí mua báo Nhi Đồng hàng tuần. Mình rất thích đọc báo và cũng rất thích có bài đăng báo. Cho đến một hôm không hiểu nghĩ gì mình lấy điện thoại gọi lên toà soạn. Khi đầu dây bên kia nhấc máy, mình hỏi, ‘Chú ơi cháu muốn có bài đăng báo thì phải làm thế nào?’. Chú trực tổng đài bảo, ‘Cháu cứ viết bài rồi gửi thư lên đây, nếu được duyệt thì sẽ được đăng’. Vài tuần sau mình hăm hở sáng tác truyện cười rồi gửi thư lên toà soạn. Sau đấy vài tuần nữa, trên mục ‘Truyện cười’ xuất hiện câu chuyện giống hệt cái mình viết nhưng chỉ thay tên đổi họ, tên tác giả cũng là người khác! Vậy là vỡ mộng có bài đăng báo của con bé lớp 5. Phải mãi đến năm lớp 10, có đứa bạn học lớp chuyên Văn rủ lên toà soạn báo Thiếu Niên nộp bài với nó và từ lúc đó cũng đánh dấu sự khởi đầu của ngót nghét 10 năm cộng tác với báo (Nhưng báo Nhi Đồng vẫn là báo khó được duyệt bài nhất!!).

◆ 2. Khi bé mình rất thích vải vóc, mấy thứ tỉ mẩn may vá thêu thùa. Câu chuyện này là hồi cấp 2. Hôm đó đang trên đường đi học thêm về mình bỗng thấy có hàng quần áo cắt may mới mở. Hàng này nhìn từ ngoài vào đẹp lung linh như truyện cổ tích ấy. Cũng lại không hiểu nghĩ gì mình dựng xe đạp ngoài cửa, vào ngó quanh cửa hàng thấy toàn vải đẹp ơi là đẹp, thế rồi mình ra gặp chị chủ hàng hỏi, ‘Chị ơi chị có nhận học việc không? Em có thể làm không lương, em chỉ muốn học về các loại vải với may vá thôi.’ Chị thử mình một hồi, hỏi xem em có biết tỉ lệ khung xương người thế nào không? Có biết vẽ mẫu trên giấy thế nào không? Có biết vẽ rập cơ bản thế nào không? Cái gì mình cũng bảo không, em chưa biết gì cả, em chỉ biết là em rất thích làm ở đây và muốn học thôi. Chị chủ hàng siêu dễ thương chắc nghĩ không biết con bé này ở đâu chui ra tự dưng không mất tiền thuê mà lại cứ lăn xả vào Vậy là chị nhận. Mình đến đó làm vài hôm, rất là thích, xong sau không sắp xếp được thời gian làm theo ca vì phải làm ca chứ không đến tuỳ hứng theo giờ trống lịch học thêm được thế là chị bảo thôi bao giờ em tốt nghiệp xong có nhiều thời gian hơn thì quay lại nhé.

Mình quên khuấy sở thích đấy cho đến hồi 26, 27 tuổi, khi đó đang sống trong TP.HCM và đang hơi chán công việc hiện tại. Một ngày mình nhớ lại giấc mơ may vá kia và muốn đi học may. Mình tìm được cô giáo dạy may 1-1, rồi cũng nghĩ chỉ là may vá xả stress thôi cho đến khi có người nhắc đến Etsy là một cái như kiểu chợ thương mại điện tử nhưng dành cho đồ thủ công handmade. Mình lập ra một cái shop online nhỏ nhỏ, đơn đặt hàng đến từ khắp nơi trên thế giới, có cả những đơn bán buôn, cả nhà lúc nào cũng ngập trong vải vóc. Sau đấy mình nghỉ việc toàn thời gian kia để làm việc này. Thời gian đó là một giai đoạn rất ý nghĩa vì lần đầu tiên mình được biết thế nào là say mê làm cái mình thích, quên hết thời gian mỏi mệt.

Có mấy công việc nhỏ nhỏ khác nữa cũng toàn bắt đầu từ sở thích rồi chuyển sang làm nghiêm túc nhưng có lẽ chưa công việc nào khiến linh hồn mình reo lên, ‘This is it!’ – ‘Chính là nó đây rồi!’ như công việc channeling hiện tại. Nhưng tất cả những thứ kia giống như cách spirits nói là ‘thử nhúng chân xuống nước’ xem đó có phải là thứ mình thực sự đam mê không.

◇◇◇

Nếu từ trước đến giờ bạn chưa thử bước ra ngoài vòng an toàn, cứ làm đi làm lại một công việc quen thuộc thì đúng là thử cái mới vào thời điểm tưởng như có quá nhiều thứ phải lo toan và đánh đổi sẽ cảm thấy khó hơn nhiều so với hồi chưa có nhiều vướng bận! Nhưng nếu không thử thì sao bạn biết khả năng, điểm mạnh điểm yếu của mình ở đâu phải không nào? Bạn muốn thà cứ thử rồi kể cả có sai nhưng mình vẫn vui vì đã dám làm cái mình thích, hay cứ luẩn quẩn giậm chân tại chỗ và đến một ngày tiếc vì mình đã không dũng cảm hành động? Channeling sẽ giúp bạn nhìn nhận lại bản thân, giống như cho cơ thể qua máy quét Xray để nhắc bạn nhớ về những tiềm năng đang bị chìm dưới đáy của tảng băng kia – nhưng Spirits sẽ không cho bạn một hợp đồng giao kèo kiểu như, ‘Con sẽ thả tay ra NẾU vũ trụ cho con một cái gì đấy to hơn đổi lại nhé?’.

Cứ cái gì dễ thì lần theo trước để làm trước, đừng cố gắng lên kế hoạch dài hơi để rồi dễ nản khi nghĩ nó quá khó ngoài tầm với. Bạn sẽ thấy là khi làm theo tiếng gọi của trái tim (trực giác), bắt đầu từ sở thích và tự xây dựng một cái gì đó cho riêng mình dù là rất nhỏ thôi thì đây sẽ là đứa con tinh thần, là động lực để bạn thức dậy vào mỗi sáng sớm. Bản thân điều này thôi đã mang tần số năng lượng tích cực thu hút về bạn những cơ hội, con người mới rồi. Hành động cũng sẽ dẫn bạn nhìn rõ hơn bức tranh toàn cảnh, còn cứ loay hoay với các suy nghĩ trong đầu mà không dám ra quyết định thì sẽ khiến bạn cứ mãi luẩn quẩn tại chỗ cũ.

Mình ví channeling giống như là trước khi bạn tới một thành phố xa lạ, bạn được xem một hình ảnh bao trùm của toàn thành phố. Bạn được mang theo một cái balo hành lí là những món quà của linh hồn bạn, những khả năng tiềm ẩn đang chờ khai phá; bạn hiểu tại sao mình được cử đến nơi đó; bạn hiểu sau khi xong bạn sẽ được trở về ‘nhà’. Nhưng khi bạn thực sự đặt chân đến thành phố đó rồi, việc tìm chỗ nào để ăn, tìm nhà để thuê, làm công việc gì để có tiền trả tiền nhà, mua đồ ăn, v..v hoàn toàn tuỳ thuộc ở bạn. Đôi khi mình cứ cắm đầu bước ra khởi nhà mà quên mất cái balo hành lí kia.

Nếu bạn đang cảm thấy chống chếnh, bế tắc và cần spirit team giúp bạn nhớ ra trong cái balo của mình có những gì, mình có thể giúp bạn kết nối với họ ❤︎

◇◇◇

Chúc mọi người có những ngày nghỉ lễ bình an, thư giãn và được sạc lại năng lượng

Previous
Previous

Về bệnh tật và lựa chọn của linh hồn

Next
Next

‘Shadow work’ là gì? Tại sao nó lại khó đến vậy? Và tại sao nó cũng quan trọng đến vậy?