‘Breaking the Veil’ và câu chuyện vỉa hè

‘Breaking the Veil’ và câu chuyện vỉa hè

Mấy ngày đi mua đồ cho lớp Reiki, mình chứng kiến nhiều câu chuyện bán hàng rất kỳ lạ.

***

Chuyện 1:

Sáng nay mình đi mua vải. Bà bán vải ngồi cạnh bà bán hoa quả, lúc mình ra thì bà bán hoa quả chưa dọn hàng nên mình để xe trước hàng bà bán vải. 5 phút sau bà hoa quả kéo cái xe đẩy đồ ra, bắt đầu la lối om sòm: ‘Đứa nào đỗ xe ở chỗ tao thế kia!’. Bà bán vải bảo mình ra dắt xe sang một góc cho bà hoa quả đi qua. Bà hoa quả đẩy xe vào, vừa kéo vừa đẩy rất mạnh để cố tình đâm phải xe mình. Vài giây thì mình vỡ ra là hai bà không ưa nhau cho nên bà bán hoa quả thấy bà bán vải có khách thì đá thúng đụng nia. Không cãi nhau trực tiếp được thì hậm hực lên khách của bà bán vải.

Hôm nay được ngày mình hơi khó tính nên mình bảo bà bán vải: ‘Cô ơi hai cô không ưa nhau thì là chuyện của cô. Cháu là khách thôi, cớ gì cô đá thúng đụng nia thế. Cô làm thế thì cháu đang muốn mua hoa quả cũng chẳng dám mua của cô nữa.’

Xong cái bà hoa quả bảo: ‘Tao đây không cần khách, nhớ! Mua thì mua không mua thì thôi!’

Mình chỉ dám lẩm bẩm nói vớt một câu trước khi trả tiền vải rồi đi: ‘Không cần khách thì cô mở hàng làm gì hả cô.’

Chắc ai cũng đang khó ở do thời tiết HN đang vừa mưa vừa lạnh đấy!

***

Chuyện 2:

Hôm trước mình lên Hàng Bồ, cái phố chuyên bán đồ may vá kim chỉ nút áo v..v. để mua ruy băng làm bài tập cho học viên. Ruy băng chẳng phải hàng hiếm, hầu như nhà nào cũng bán, chỉ có vài màu thì nhà này bán nhà kia không bán nên phải đi vài hàng mới mua đủ. Nhà đầu tiên bán 10k/cuộn không mặc cả. Còn thiếu nên mình sang nhà thứ hai, nhà này bảo 30k/cuộn. Mình mặc cả 10k, bảo ‘Nhà kia vừa bán cho em 10k xong, cuộn y chang đây này’ thì bà bán hàng giằng lại cuộn mình đang cầm rồi xéo xắt: ‘Thế thì sang nhà đấy mà mua, nhớ! Nhà này bán không mặc cả!’. Rồi cái mình hỏi, ‘Thế đúng giá bao nhiêu ạ?’ thì bà ấy đã kịp cất ruy băng vào túi, lườm cho mình một cái rồi xẵng giọng: ‘Không bán nữa! Đi chỗ khác mà mua!’.

Ơ kìa!

Cả cái túi ruy băng của bà ấy còn phải đến hơn năm chục cuộn, chẳng biết bao giờ mới bán hết?!?

***

Chuyện 3 là chuyện đi ăn bún, cái này thì mình chỉ thấy buồn cười với nội quy của quán. Quán vỉa hè thôi nên mình tưởng chỉ cần gọi đồ thẳng với bà đang đứng bán hàng là được. Hôm đấy bước vào không thấy ai hỏi ăn gì, cũng không có ai ra bảo gọi đồ thế nào. Nhìn quanh một lúc mới thấy nội quy dán trên tường: ăn gì tự ghi vào giấy order rồi đem ra quầy.

‘Quý khách muốn ăn thêm bún, nước dùng vui lòng bê tô ra thẳng quầy. Nếu gọi phục vụ sẽ tính phí.’

‘Quý khách’ nhưng hình như cũng không quý cho lắm!

***

Có lẽ tư duy nghĩ dài nghĩ xa, giữ hình ảnh (hình ảnh thôi chứ chưa nói tới thương hiệu cá nhân) để giữ chân khách chưa lan ra tới vỉa hè nên nhiều người vẫn bán bằng cảm xúc, bằng sự hơn thua và cái tôi cá nhân thật.

Mà cũng chẳng phải chỉ mỗi các bà bán hàng đâu. Mọi người đã từng nói chuyện với ai mà phải thốt lên câu ‘Như nói chuyện với đầu gối’ chưa? Kiểu như họ không thể nhìn nhận câu chuyện đúng như bản chất của mỗi chuyện đó thôi mà toàn suy diễn ra, như ví dụ kinh điển là nếu người yêu khen ‘Hôm nay em xinh thế’ thì người suy diễn sẽ nghĩ thành: ‘Ý anh là mọi khi em không xinh phải không?!?’. Hay là bảo 'Canh hôm nay hơi mặn nhỉ' thì sẽ được cho một câu: 'Vầng, tôi nấu ăn kém, chỉ đến thế thôi.' Chuyện thật còn nhiều nữa, mọi người thử quan sát mà xem.

***

Hôm nay làm channelling, guides có nói một câu là:

✨ ‘If you can’t see in this world, you will not be able to see in the higher world.’

✨ 'Khi con không thể nhìn thấy trong thế giới này, con cũng không thể nhìn thấy trong thế giới cao hơn.

Ý của guides khi đó là nói về khả năng ngoại cảm và việc phải phá vỡ tấm màn (‘break the veil’). Tấm màn vừa là giữa thế giới này với thế giới linh hồn; nhưng tấm màn còn là những lăng kính chủ quan hình thành từ những tổn thương, niềm tin định sẵn khiến cho chúng ta không thể nhìn nhận được đúng bản chất của mọi việc.

Để ‘nhìn thấy’ các cõi giới cao hơn (như là mọi người thực hành tâm linh hay muốn khai mở ‘thần nhãn’), chúng ta buộc phải phá vỡ tấm màn ngay trong thế giới này.

Quá trình đó được gọi là ‘Shadow Work’ - chữa lành, hay làm việc với phần tối.

Nhưng câu nói của guides cũng có thể nghĩ rộng thêm nữa là nếu tư duy cứ mãi quanh quẩn trong những chuyện nhỏ nhặt, thì làm sao có thể thấy xa hơn, nghĩ lớn hơn?

Mà thôi, chắc do Hà Nội mưa lạnh thật!
.
.
Phương

- Ảnh: ‘bài tập’ cho lớp Reiki Master Teacher. Mọi người nhìn hình có đoán được là bài tập để làm gì không? ^^

Previous
Previous

‘Có phải ai cũng có spirit guide?’

Next
Next

Chữa lành rồi mới yêu, hay vừa yêu vừa chữa lành?