Chữa lành rồi mới yêu, hay vừa yêu vừa chữa lành?
Mình đọc hết hơn một nghìn lượt share bài viral vừa rồi (bài nào mọi người để công khai thôi!) xem mọi người viết caption gì. Có một câu làm mình hơi khựng lại một tẹo:
▪︎‘Mong người mình thương vẫn mãi luôn như hiện tại <3’
Mình hiểu ý của bạn ấy khi chia sẻ như vậy. Ngày trẻ, khi yêu ai mình cũng luôn muốn tình yêu bền chặt như thế mãi mãi, họ sẽ luôn yêu thương quan tâm, coi mình là ưu tiên số một. Nhưng tất cả các mối tình ấy đều kết thúc với gần như cùng một lý do đó là: một trong hai người, có khi là cả hai, đều kiểm soát người kia tới mức khiến đối phương nghẹt thở. Sự kiểm soát ấy tất nhiên không bao giờ được gọi đúng bản chất mà toàn được lấy danh nghĩa là ‘Vì yêu anh/em nên em/anh mới quan tâm như vậy.’
Đó không phải là tình yêu. Yêu thì không ai bóp nghẹt người mình yêu như vậy cả. Không ai kiểm soát tới mức đòi hỏi người kia phải báo cáo xem đi đâu làm gì gặp ai từng giây từng phút vậy cả. Mình đã từng như vậy, cho tới lúc mình nhận ra có sự khác nhau rất lớn giữa việc vui vẻ tự nguyện kể cho người ta về một ngày của mình - so với cảm giác phải báo cáo như một nghĩa vụ để làm cho họ thấy yên tâm rằng mình không đi chơi linh tinh hay gặp ai đó mờ ám.
***
Sự kiểm soát ấy bắt nguồn từ nhiều nỗi bất an:
▪︎ Sợ sự thay đổi, đặc biệt là trong giai đoạn mới tìm hiểu, khi cả hai vẫn chỉ đang show ra những phần tốt đẹp nhất cho đối phương. Đây cũng là lúc chúng ta hay nói câu ‘Mong rằng người yêu mình sẽ mãi mãi như thế này’. Hiển nhiên là một thứ đang tốt thì ai cũng mong muốn nó cứ như thế mãi.
▪︎ Sợ người kia sẽ chán mình khi họ biết hết mọi thứ về mình hoặc họ thấy những phần xù xì ‘xấu xí’ trong mình. Đây sẽ rơi vào giai đoạn thứ hai, sau giai đoạn honeymoon, khi cả hai bắt đầu lộ ra các điểm khác biệt trong tính cách, suy nghĩ, quan điểm sống.
Rồi sợ họ sẽ thay lòng đổi dạ, sợ họ sẽ phản bội, sợ nhỡ đâu một ngày họ hết yêu mình nữa thì sao, v..v.
Sự bất an một phần do được ‘tiêm nhiễm’ từ môi trường, thế hệ, nhưng phần nhiều còn do mình không biết mình muốn gì cần gì; chưa biết mình có thể cho đi tới đâu và ranh giới của mình là gì; chưa biết điều gì mang lại niềm vui tự thân, và vì thế mới nghĩ mối quan hệ ấy là phao cứu sinh và người ta phải có nghĩa vụ làm cho mình vui.
Và vì mình không tin vào bản thân mình. Không tin mình nên sâu thẳm bên trong mình cũng không tin người mình đang gọi là 'người yêu', và mình cần họ chứng minh cho mình thấy là họ đáng tin. Nó cứ luẩn quẩn là vậy.
***
Mình nghĩ chắc ai cũng đều đã từng trải qua những mối quan hệ toxic mà chính chúng ta cũng là nhân tố độc hại ngấm ngầm hủy diệt mối quan hệ, chỉ vì chúng ta mang trong mình đầy rẫy các tổn thương.
Nhiều mối quan hệ không đi đến vạch đích, không có happy ending - nhưng nó quan trọng và cần phải xảy ra để chúng ta nhận ra mình cũng đã từng toxic thế nào và từ từ vá víu lại các tổn thương. Viết tới đây tự dưng mình nghĩ có lẽ nào chúng ta nên gửi hoa gửi thiệp cho (các) người yêu cũ vì nhờ có họ, chúng ta mới được trở thành phiên bản hiện tại không nhỉ?!?
***
Thực ra chẳng bao giờ có chuyện ‘Khi nào chữa lành xong thì hẵng yêu’ đâu. Cũng chẳng có chuyện cứ để dành mấy chục năm rồi bùm một cái gặp luôn Mr. Right như trong truyện cổ tích đâu!
Phải yêu, phải lăn xả trong một mối quan hệ thì chúng ta mới nhìn thấy những con sói đen trong mình (chỗ này mình mượn ý của một câu ngạn ngữ cổ là: ‘Trong mỗi người luôn có hai con sói: một con sói đen và một con sói trắng. Bạn muốn cho con sói nào ăn?’).
***
Đừng cầu cho ‘Người mình yêu sẽ luôn như thế này mãi mãi.’ Vì nhỡ đâu không phải họ là người thay đổi mà chính chúng ta mới là người thay đổi thì sao?
Tình yêu không phải là giữ chặt một phiên bản hoàn hảo của ai đó hay chính mình, mà là cùng nhau đi qua những đổi thay, những vấp ngã, những lần vỡ vụn rồi tự mình hàn gắn.
Nó không chỉ là việc tìm một người hoàn hảo, mà là tìm một người sẵn sàng cùng mình đối diện với những phần chưa hoàn hảo trong cả hai.
Vậy nên, thay vì cầu mong người yêu mãi mãi không đổi thay, hãy mong rằng dù thay đổi thế nào, cả hai vẫn nắm tay nhau. Chọn thấu hiểu thay vì phán xét. Chọn yêu thương thay vì kiểm soát. Chọn đồng hành thay vì bỏ cuộc.
Bởi sau cùng, mọi mối quan hệ không phải chỉ để kết thúc bằng một cái đám cưới - mà là một hành trình trưởng thành cùng nhau, dù ngắn dù dài ❤️
Phương
.
.
Ảnh là quà của một bạn học viên/khách hàng mình rất thương quý gửi tặng trước khi về HN 🥰