[Bức thư gửi mẹ]

[Bức thư gửi mẹ]

Sau bài về tổn thương phụ nữ liên thế hệ hôm qua, mình nghĩ nếu phải viết một bức thư cho mẹ, mình sẽ muốn viết gì? Như chị Thùy Minh có hỏi mẹ chị ấy trong podcast, 'Mẹ có muốn biết điều gì con muốn mẹ thay đổi không? Con muốn mẹ nghĩ cho mẹ nhiều hơn.'

Mình cũng muốn mẹ mình nghĩ cho mẹ nhiều hơn, nhưng mình cũng mong mỏi mẹ hiểu được những tâm tư của mình. Chỉ cần lắng nghe mà không cố đưa ra giải pháp. Chỉ cần là một người bạn và tạm quên vai trò làm mẹ. Chỉ cần bảo với mình, ‘Mẹ ở đây bất cứ khi nào con cần.’

Mình vừa đọc được đoạn trích này của Ernest Hermingway, từng câu chữ đều là những gì mình muốn nói với bố mẹ - và mình tin rằng ai làm con cũng đều có khát khao cha mẹ mình hiểu điều này. Mình đổi ngôi xưng hô và dịch lại cho mọi người cùng đọc nhé.

(Mình để bản gốc tiếng Anh ở dưới)

_

'Mẹ,

Trong những khoảnh khắc tăm tối nhất, con không cần lời khuyên hay giải pháp. Điều con khao khát chỉ là sự kết nối giữa con người với con người - một sự hiện diện lặng lẽ, một cái chạm nhẹ. Những cử chỉ nhỏ bé ấy chính là mỏ neo giữ con vững vàng khi cuộc đời trở nên quá sức chịu đựng.

Xin đừng cố sửa chữa con. Đừng gánh lấy nỗi đau của con hay xua đuổi bóng tối trong con. Chỉ cần mẹ hãy ngồi bên cạnh con, khi con tự mình đối diện với những cơn bão lòng. Hãy là bàn tay vững chãi mà con có thể nắm lấy trên hành trình tìm lại chính mình.

Nỗi đau là của con, những cuộc chiến cũng là của con. Nhưng sự hiện diện của mẹ nhắc con nhớ rằng con không đơn độc trong thế giới rộng lớn và đôi khi đáng sợ này. Đó là một lời nhắc nhở lặng thầm rằng con vẫn xứng đáng được yêu thương, ngay cả khi con cảm thấy mình vụn vỡ.

Vậy nên, trong những giờ phút đen tối khi con lạc lối, liệu mẹ có thể chỉ đơn giản là ở đây? Không phải để giải cứu con, mà như một người bạn đồng hành. Hãy nắm lấy tay con cho đến khi bình minh tới, giúp con nhớ rằng con vẫn còn sức mạnh.

Sự ủng hộ lặng lẽ của mẹ là món quà quý giá nhất. Đó là tình yêu giúp con nhớ mình là ai, ngay cả khi con đã quên mất chính mình.

- Con.

❤️

***

(Bản gốc Tiếng Anh)

'In my darkest moments, I don’t need solutions or advice. What I yearn for is simply human connection—a quiet presence, a gentle touch. These small gestures are the anchors that hold me steady when life feels like too much.

Please don’t try to fix me. Don’t take on my pain or push away my shadows. Just sit beside me as I work through my own inner storms. Be the steady hand I can reach for as I find my way.

My pain is mine to carry, my battles mine to face. But your presence reminds me I’m not alone in this vast, sometimes frightening world. It’s a quiet reminder that I am worthy of love, even when I feel broken.

So, in those dark hours when I lose my way, will you just be here? Not as a rescuer, but as a companion. Hold my hand until the dawn arrives, helping me remember my strength.

Your silent support is the most precious gift you can give. It’s a love that helps me remember who I am, even when I forget.'

🤎

Previous
Previous

Tổn thương phụ nữ liên thế hệ (nhân ngày vừa xem xong podcast Have A Sip số đặc biệt ngày 8/3)

Next
Next

‘Legacy’