Trải nghiệm cận tử và ‘Life Review’
🌙 Trải nghiệm cận tử và ‘Life Review’
🌙 ‘Con đã làm gì với cuộc đời mình?’
(và sách mình muốn gửi tặng mọi người)
▵▼▵
(20/10 mà nói chuyện cận tử ở đây nhưng mình cam đoan bài viết không hề tối tăm tẹo nào đâu!)
Trong suốt thời gian làm channelling, số khách hàng là nam giới tới gặp mình chỉ đủ đếm trên mười đầu ngón tay. Thế mà hôm qua có một chuyện hi hữu xảy ra, đó là có tận hai bạn nam tới cùng một ngày! Một trong hai bạn hôm qua, lúc nhắn tin làm mình tưởng bạn í đang troll, kiểu là: ‘Em không biết hỏi gì cả, chỉ ngồi nghe thôi thì hình thức này hợp phải không chị?’. Mình viết thư hỏi tại sao lại có thôi thúc tìm đến spirit guides và bạn có câu hỏi gì không, bạn trả lời cũng kiểu ‘Em cũng chẳng biết muốn gì, thích gì nữa bây giờ nhưng em không muốn buông xuôi. Mong là họ nói cho em biết em phải làm gì. Đây là em đang cố nặn ra câu hỏi đấy chứ thực tình em cũng chẳng biết hỏi gì đâu!’.
🌱 Làm việc với những bạn chẳng có câu hỏi gì cụ thể, chỉ ngồi nghe thôi được cái rất thích là mình và spirits được freestyle. Bao nhiêu thông tin, thông điệp tới dồn dập mình dịch không kịp và mình cũng không phải cố gắng định hướng câu hỏi. Nhưng không có câu hỏi cũng có cái khó là mình không biết liệu có giúp mọi người ‘gãi đúng chỗ ngứa' hay không. Tuy nhiên nghĩ lại thì spirits mới luôn là người biết ‘chỗ ngứa' ở đâu!
Cho tới cuối buổi, còn 5-10 phút nữa là hết giờ, mình cũng hỏi bạn có muốn hỏi gì không, bạn chỉ nói mỗi câu là ‘Giờ thì em tin họ luôn ở cạnh em rồi, em không có câu hỏi gì khác đâu. À, nếu có thì em chỉ muốn hỏi mỗi là ‘Làm sao để từ giờ em có thể kết nối chuyện trò được thế này? À mà chị có dạy dẫn kênh không? Em thấy hình thức này vừa nhanh vừa khoẻ, đỡ mất bao nhiêu thời gian.’ 😄
✨ ✨ ✨
Mình kể chuyện bạn nam này là vì có một chi tiết trong buổi hôm qua làm mình nhớ tới quyển sách về trải nghiệm cận tử mình mới đọc xong. Mình sẽ nói kĩ hơn về sách ở đoạn dưới nhé! Spirits hôm qua cho mình thấy một loạt các cuộc đời mà bạn cứ sống ẩn dật ở nơi đồng không mông quạnh, kiểu như căn nhà trơ trọi giữa cánh đồng, tách xa với thế giới loài người. Với cuộc sống lần này, cho tới thời điểm này thì cũng như đám mây lững lờ trôi vô định, gió thổi đi đâu thì đi, chuyện gì tới thì tới. Sau khi khơi hết lên những góc tối bên trong, những gì linh hồn bạn muốn làm trong lần này, những câu xin lỗi chưa kịp nói, những lời nói yêu thương tới người thân, những khát khao lăn xả ra với cuộc đời, v…v thì tới một đoạn, spirits nói:
- ‘Nếu ngày mai phải quay trở lại căn nhà ở giữa cánh đồng kia, con nghĩ điều gì sẽ khiến mình thấy hối tiếc nhất vì đã không làm?’.
✨ ✨ ✨
Mình đọc và nghe tương đối nhiều về các câu chuyện trải nghiệm cận tử nhưng quyển ‘Return from tomorrow' này để lại tác động tương đối mạnh lên mình. Là quyển khiến mình muốn gửi tặng tất cả những ai mình biết (vậy nên mình sẽ để link tải sách ở dưới nhé!), là quyển ít nhiều sẽ có thể thay đổi cách mình nhìn cuộc đời mình đang sống.
🌱 Trong video ‘Nghiệp (karma) và khi chết đi linh hồn sẽ đi về đâu?’, mình có nhắc tới ‘cõi trung giới', nơi mà sau khi chết, linh hồn sẽ ở tại đó một khoảng thời gian và sẽ trải qua cái gọi là ‘Life review'. Tất cả những kí ức, những trải nghiệm, kể cả các suy nghĩ dù là nhỏ nhất đều được tua lại hết trước mặt như một thước phim panorama, từng chi tiết dù là nhỏ nhất sẽ hiện ra như đang được diễn ra như cảnh 3D. Linh hồn không chỉ nhìn thấy lại cảnh mà còn cảm nhận được cảm xúc của người đối diện, những chuyện tốt mình đã làm, và cả những suy nghĩ, hành động không tốt mình đã gây ra. Chính linh hồn mới là người phán xét chính mình chứ không có một quan toà nào ở đó xét xử xem mình sẽ đi tiếp lên thiên đàng hay địa ngục cả. ‘Karma' cũng được tạo ra từ đây, sau khi tự mình nhìn lại đoạn phim tua lại của cuộc đời vừa trải qua, nhìn thấy những gì tự mình ‘nợ' người khác và linh hồn cảm thấy cần có một sự cân bằng lại. Đó là lí do chúng ta đầu thai lại lần nữa.
🌱 Quyển ‘Return from Tomorrow' là câu chuyện của George G. Ritchie, một người lính tập sự trong quân đội vào năm 1943. Câu chuyện của ông là một trong những case study đầu tiên dẫn tới nhiều nghiên cứu về sau về trải nghiệm cận tử, một phần vì độ chi tiết của nó. Thời điểm đó ông mới 20 tuổi. Trải qua một cơn bệnh nặng, ông đã được phát định là đã chết, cơ thể nằm trên cáng để chờ được đưa vào nhà xác. Trong vòng 9 phút kể từ khi ‘chết' cho tới khi sống lại, linh hồn ông đã đi qua tất cả các cõi giới: từ cõi trung giới để trải qua ‘Life review', rồi qua ‘địa ngục' (từ ông gọi) vì ở đó có các linh hồn vẫn còn đắm chìm với các nhu cầu phàm tục; rồi đi tới cõi nơi có các linh hồn sáng hơn,.. Quyển sách kể lại trải nghiệm của ông trong vòng 9 phút đó và trải nghiệm đó đã tác động tới cuộc sống sau khi ông ‘sống lại' thế nào. Điều đặc biệt là có một ‘người', một nguồn ánh sáng ở bên cạnh Ritchie trong suốt hành trình đó - Ritchie gọi là ‘Jesus', nhưng chúng ta có thể hiểu chung đó là spirit guides của mình.
🌱 Câu đầu tiên mà ‘nguồn ánh sáng đó' hỏi ông ngay sau khi họ ở đó đón ông - không phải với ý phán xét mà đầy yêu thương nhân từ - đó là:
- ‘What have you done with your life to show me?’ - ‘Con có gì cho ta xem không trong cuộc đời vừa qua?’
Câu này có tác động sâu sắc với mình, một phần vì trong các buổi dẫn kênh, mình cũng hay được cho thấy một góc độ toàn cảnh về dấu ấn linh hồn của người kia, được cho thấy là tất cả những chỗ gập ghềnh, những khó khăn mà chúng ta đang nghĩ nó là thứ cản trở mình nhưng cho tới cuối cùng, điều quan trọng nhất mà chúng ta mang theo sau khi chết đi chỉ có thể tóm lại ở mỗi câu hỏi đó: ‘What did I do with my life?’ - ‘Mình đã làm được những gì với cuộc đời vừa qua?’.
🌱 Tác giả tả lại rất thật về cảm giác vùng vằng, nào là ông mới có 20 tuổi, chưa đủ thời gian để trải nghiệm cuộc sống hay làm gì có ích được cả! Rồi cũng rất tự nhiên, sau suy nghĩ đó là một suy nghĩ đến từ bên trong nguồn ánh sáng kia, vẫn với một sự yêu thương, cảm thông, trìu mến, nói rằng, ‘Cái chết có thể đến bất kì lúc nào.’ Tác giả bắt đầu kể về những điều mà ông nghĩ ông đã rất tự hào, ví dụ như vào được trường Y, trở thành thủ lĩnh của đội hướng đạo sinh (scout), v..v.
Thế rồi ông bỗng khựng lại và nhận ra, ‘Tất cả đều chỉ xoay quanh mình! Lúc nào cũng là ‘tôi - tôi - tôi'. Đã có khi nào mình đặt lợi ích của ai đó lên trên bản thân mình chưa?’. Và ông cũng nhận ra câu hỏi ‘Con đã làm gì với cuộc đời mình' không phải để hỏi về những thành tựu, thành tích để kể công, hoá ra điều mà nguồn ánh sáng đó thật sự đang hỏi là: ‘Con đã cho đi bao nhiêu tình yêu thương trong cuộc sống vừa rồi của mình? Con đã yêu thương người khác như cách ta đang yêu thương con không? Không tính toán, không điều kiện, không phán xét?’.
🌱 Trong hành trình của mình, ông cũng kể lại cả những gì mình trông thấy: những linh hồn tuy không còn cơ thể nữa nhưng vẫn loanh quanh luẩn quẩn ở những quán rượu, vây quanh những người còn sống, các linh hồn này cố với tay nhấc cốc bia lên để uống mà không chạm vào nổi, cảm giác thèm khát vẫn bao trùm ngay cả khi chết đi; rồi bao quanh người sống có một vòng ánh sáng dẻo (hào quang) mà các linh hồn đã chết không còn vòng ánh sáng này nữa; rồi những người uống say gục ra sàn, lớp hào quang của họ như tách ra khỏi cơ thể từ phần đầu và những linh hồn đang quanh quẩn ở các quán rượu kia ngay lập tức hút vào; rồi ông còn thấy cả các linh hồn đã chết rồi nhưng cứ lẽo đẽo theo sau người còn sống, miệng liên tục nói xin lỗi mà người sống không thể nghe được; rồi cả những linh hồn khi sống thù hận lẫn nhau thì khi chết vẫn còn mang đầy căm phẫn, chỉ chực nhảy xổ vào cấu xé lẫn nhau; v..v.
🌱 Có một điều kì diệu nữa mà sau khi nhìn thấy hết các linh hồn đang đắm chìm trong sự hận thù, hối hận, hay vẫn còn những nghiện ngập trần tục đó, ông bỗng nhận ra một thứ khác, đó là bao xung quanh các linh hồn đó là những nguồn ánh sáng đầy yêu thương, nhân từ và cảm thông - giống hệt nguồn ánh sáng đang ở cạnh ông. Ông tự hỏi, ‘Tại sao mình có thể nhìn thấy ánh sáng đó mà những linh hồn kia lại không mặc dù họ ở ngay cạnh? Chẳng lẽ những người còn sống không có vẻ gì là nhận ra thứ ánh sáng đầy tình yêu và nhân từ này đang toả ra như thác nước chiếu xuống họ hay sao?’. Tự hỏi, nhưng ông cũng tự có câu trả lời cho mình rằng ‘Hoá ra nếu chúng ta chỉ chăm chăm toàn bộ sự chú ý vào một thứ ở ngay trước mắt, chúng ta có thể chặn tất cả các thứ khác, bao gồm cả nguồn ánh sáng ở ngay bên cạnh mình này'.
✨ ✨ ✨
Còn nhiều câu nói mình ghi chú gạch chân lại trong sách nhưng để dịch ra thì bài dài quá, mình sẽ để mọi người tải sách về nhé. Sách ngắn lắm, lời lẽ cũng dễ hiểu nhưng rất đẹp và thấm thía.
Chúng ta không cần phải trải qua một trải nghiệm cận tử như tác giả sách thì mới bắt đầu sống một cuộc đời có ý nghĩa. ‘Ý nghĩa’ không cần phải là một sứ mệnh to tát như đập đá vá trời hay dời núi lấp sông, mình trích lại lời của spirit guides của bạn hôm qua để thay lời kết nhé.
- ‘Hãy bắt đầu bằng cách khâu lại từng vết rách. Những mối quan hệ cần một lời xin lỗi; những lời tha thứ mà trước tiên là tha thứ cho chính mình; những câu yêu thương (ý họ là với cha mẹ, người thân của bạn) cần được nói ra; v..v. Khâu lại từng vết rách cũng là cách con tự vá lại những vết thủng bên trong mình. Cho đi yêu thương cũng là cách con nhận về sự yêu thương. Đã đến lúc để thôi dậm tay dậm chân, coi mọi thứ xảy tới với mình như thể mình không có quyền quyết định hay thay đổi nữa rồi. Đã đến lúc phải đứng thẳng lưng và bước ra ngoài với cuộc đời rồi. Con còn nhiều thứ cần phải làm, nhiều khả năng, món quà cần khai phá; nhiều thứ cần khám phá, nhiều con đường phải đi, nhiều người mình cần gặp. Không thể cứ thấy khó là lại quay đầu bỏ chạy nữa. Những bước đi đầu tiên sẽ là những bước khó nhất, nhưng cho tới cuối cuộc đời lần này con sẽ thấy những nỗ lực và thành quả thật sự rất xứng đáng. Giờ hãy hít vào một hơi thật sâu, rồi thở hết ra và tự bảo với mình rằng, ‘Bắt tay vào làm thôi. Mình còn gì để mất đâu nào!’
✨ ✨ ✨
Chúc cho tất cả mọi người một ngày 20/10 bình an, đủ đầy từ trong tâm, một trái tim rộng mở để luôn cảm nhận thấy ‘nguồn ánh sáng của tình yêu và sự cảm thông' đó ở ngay xung quanh mình nhé ❣️
Link tải sách: https://www.dropbox.com/sh/wxpatv4bhckg8j4/AABTtYVQiPAhX9OUAJO4rtxDa?dl=0