Tâm sự ngắn

Sáng nay mình đặt đồng hồ lúc 5h định dậy để thiền từ sớm lúc nhà cửa còn yên ắng, thế mà phải đến 6h mới dậy được. Bình thường mình thiền sau khi con đã ăn sáng xong xuôi rồi chơi với bố nhưng có những lúc tâm lí phải ‘tranh thủ' nên phải mất một lúc lâu hơn mới vào sâu được. Cả bốn khoá học của lớp Năng lượng & trực giác đều để mọi người bắt đầu lúc 7h, quả thực riêng ý chí quyết tâm dậy sớm, sắp xếp xong xuôi mọi thủ tục và cùng cả lớp ngồi thiền là một điều mình thấy biết ơn và trân trọng nghị lực của mọi người vô cùng!

・Không biết đã bao nhiêu lần mình channel cho mọi người mà khi mọi người hỏi, ‘Tại sao con có mặt trong cuộc sống này?’ thì câu trả lời là ‘Để học cách tận hưởng cuộc sống.’ Chắc từ bé đến lớn chúng ta luôn được nghe nhắc nhở những câu như, ‘Yêu ai thì yêu lấy một người thôi rồi cưới', hay ‘Một nghề thì sống, đống nghề thì chết', hay ‘Sao cứ nhảy việc lắm thế', v...v. Những điều đó vô hình đặt ra áp lực cho chúng ta rằng ‘Phải chọn một lựa chọn đúng, không được thay đổi, phải làm tốt mọi điều'. Vậy nên khi được nghe bảo rằng bạn không cần phải trở thành ai cả, không phải bị áp lực rằng phải gắn chặt với một quyết định cả đời, bạn luôn có quyền lựa chọn thay đổi và tự chủ với cuộc sống của mình thì đó như là một sự giải thoát. Hôm trước mình làm cho một bạn mà sau khi nói xong những điều đó, hình ảnh cuối cùng hiện ra giống như thể bạn ra đứng giữa trời mưa rào, ngẩng mặt lên trời và hét lên ‘I AM FREE!’ - ‘Tôi tự do!’, một điều nghe thì dễ nhưng để thực sự ôm trọn được cảm giác đó và được giải thoát khỏi những gánh nặng, gông cùm thì đúng là cảm giác tự do như lần đầu tiên được tắm dưới mưa.

・Không có lí thuyết chung nào cho mọi thực hành tâm linh. Bạn không cần phải ăn chay, phải thiền mỗi ngày vài tiếng, phải dìm các cảm xúc đang sôi sùng sục xuống, v...v. Sự thật là ngược lại, khi bạn càng thả lỏng, làm mọi thứ khi nghe theo trực giác và nhu cầu của cơ thể thì sẽ thấy càng dễ kết nối với linh hồn hơn. Khó nhất là sau khi có một trải nghiệm thiền rất tốt thì những lần sau tâm lí chung của chúng ta là cứ muốn phải được như lần đầu, rồi lại càng gồng mình, càng gồng thì lại càng khó vào, thế là cứ chạy vòng như đang đuổi theo cái đuôi của chính mình vậy. Trong một quyển sách của Joe Dispenza một từ rất hay là ‘the sweet spot of the present moment' - ‘điểm ngọt ngào khi vào được trạng thái tĩnh tâm của thời khắc hiện tại', nhưng với mình thì nó mang nghĩa là ‘gãi đúng chỗ ngứa’ thì đúng hơn! Tác giả bảo có những ngày vào được trạng thái đó rất dễ, nhưng có những ngày ông phải ‘lao động cật lực' (tức là thiền) trong vòng 2 tiếng thì mới chạm được tới cảm giác đó. Mà đó là người đã thiền và đi dạy về luật hấp dẫn từ rất rất lâu rồi đó! Kể thế để mọi người không đặt những áp lực quá cao siêu lên bản thân và cho bản thân đủ thời gian để không bị tâm lí ‘tranh thủ'. Nếu có những ngày không vào được trạng thái đó thì hãy chọn một công việc khác trong danh sách những thứ làm bạn vui, hạnh phúc, kết nối.

・Mình trích lại bức thư của một em mà hai chị em đã biết nhau từ mười mấy năm, rồi giờ khi mình rẽ đột ngột sang hướng này thì cũng không ngờ lại giúp được em theo cách này. Đọc tâm sự của người khác có thể giúp mọi người dễ đồng cảm hơn.

Có một điều nữa mình muốn lưu ý là, cảm nhận khi là người ngồi nghe sẽ rất khác đối với mỗi người. Mình đăng lại những bức thư chia sẻ mà mọi người bảo là thấy xúc động vì giống như mình nói ở trên, có những bạn chất chứa trong mình rất nhiều cảm xúc ngổn ngang mà lần đầu được cho phép cởi bỏ những lớp áo để được là chính mình, nhưng cũng có những bạn chỉ cần một lời động viên cho con đường mình đang đi kiểu như cứ bước tiếp thì sẽ được chỉ dẫn tiếp. Bạn chỉ cần tới không gian của buổi kết nối với một tâm thế mở và đón nhận thì điều gì cần thiết nhất sẽ được gửi đến. Tháng 11 mình cũng sẽ làm thêm một buổi workshop nữa, mong là sẽ càng nhiều người cảm nhận được trạng thái 'the sweet spot of the present moment' nói trên

☽☾☽☾

Chị ơi,

Em đã tải file ghi âm và nghe lại tối qua. Có nghe lại mới thấy trong buổi kết nối em cũng bỏ lỡ một vài chi tiết, càng nghe kĩ càng thấy mọi chuyện rõ ràng, sáng tỏ hơn nhiều.

Ngay khi bắt đầu buổi kết nối, dù cố gắng kìm nước mắt, nhưng em vẫn khóc thật nhiều. Em không thấy buồn chút nào chị ạ, điều duy nhất em cảm nhận lúc ấy là sự cởi bỏ: Gỡ xuống những vỏ bọc, những gánh nặng, những nghi ngờ vì chưa bao giờ trong suốt 30 năm cuộc đời em thấy mình được thấu hiểu đến thế.

Em đã từng có cảm giác về việc mình đang ôm đồm, đang tự chất chồng trách nhiệm về cuộc đời người khác, nhưng đâu đó trong em lại nói rằng tất cả những mệt mỏi chỉ là tại em đang yếu đuối thôi. Và em lại cố mạnh mẽ hơn mà không ngờ rằng càng cố mạnh mẽ thì em lại càng bỏ xa hạnh phúc của mình. Khi nghe cô nói ngay những lời đầu tiên, em đã có một hơi thở ra thật dài và thật nhẹ nhõm, theo cách là "Cuối cùng cũng có người nói hộ lòng mình, có người hiểu mình ở đây rồi". Vậy hóa ra em không yếu đuối như em tưởng, em chỉ đang chưa đủ thương mình và chưa đi được con đường em nên đi thôi. Nhận ra điều này có ý nghĩa rất nhiều với em trong thời gian này, khi mà em luôn dày vò trong mớ suy nghĩ mình kém cỏi, vô dụng, "không thể giải quyết được mấy thứ cảm xúc cỏn con".

Cảm ơn chị, người đã luôn xuất hiện khi em cần. Và sau bao nhiêu năm, khi em không tự tìm được lối ra cho mình, chị cũng là người giúp em nghe được lời khuyên nhủ từ những người đã dõi theo và yêu thương em vô điều kiện.’

- Em T.A

☽☾☽☾

Previous
Previous

‘Fear of being seen’

Next
Next

‘Nothing really matters’