Test run

Sáng nay thiền có trải nghiệm này mình muốn chia sẻ một chút với mọi người. 


Mình được đưa về lại thời điểm vẫn còn trong bào thai, trước khi sinh ra. Vài lần mình cũng được đưa về lại nhưng mỗi lần mang lại một cảm xúc khác nhau, được cho thấy ở góc độ khác nhau tùy vào điều gì đang cần được heal trong mình ở thời điểm đó. 


Ngay khoảnh khắc hôm nay, mình nhận ra là quá trình thụ thai/mang thai/sinh nở là một sự kiện trọng đại như thế nào đối với linh hồn. Lúc người mẹ sinh con, trong không gian ấy là bao nhiêu linh hồn tới giúp đỡ và cùng chia sẻ khoảnh khắc ý nghĩa đó. Ngẫm nghĩ về từ ‘vượt cạn’ thấy nó đúng thật, không chỉ với người mẹ mà còn với linh hồn đang ‘bơi’ qua dòng sông để nhập thể. 


Khoảnh khắc này trọng đại không chỉ bởi linh hồn bắt đầu mang hình hài hữu hình, mà còn vì sắp bước vào một cuộc đời thật. Dù có lên kế hoạch bao nhiêu thì ở thời điểm khi nhận ra: ‘Ohhh sh** THIS IS REAL!’ (‘Chuyện này sắp xảy ra THẬT!’) - nó có thể gây chấn động và khiến linh hồn bị hoảng loạn đôi chút. 


Và trong nhiều trường hợp, linh hồn chưa sẵn sàng cho việc này - đây cũng là một phần lý do dẫn đến sảy thai. Nghiên cứu cho thấy tỷ lệ sảy thai trung bình là khoảng 25%, phổ biến hơn chúng ta tưởng, tức là cứ 4 người thì có một người đã trải qua chuyện sảy thai, mất thai. Con số này có thể không có ý nghĩa gì mấy trong việc làm nguôi ngoai nỗi đau mất mát, nhưng nếu hiểu là linh hồn của em bé có thể chưa cảm thấy sẵn sàng tại thời điểm này thì người mẹ chắc sẽ cảm thấy dễ chấp nhận hơn. 


Giống như không phải tất cả các hạt mầm gieo xuống đất đều nảy mầm được thành cây. 


Hay như trong buổi coffee talk ‘Sống thật’, mình chia sẻ là không phải mọi thôi thúc được tải xuống là ‘Làm cái này, làm cái kia đi’ thì tới lúc triển khai ra cũng đều thành công suôn sẻ. Sau hôm đó, vài bạn nhắn cho mình là nghe khúc đó thấy ngạc nhiên (vì tưởng là được biết trước đề bài thì phải làm đúng hết chứ :D) nhưng cũng nhẹ nhõm hẳn vì không tự mình đặt ra yêu cầu quá cao cho mình nữa. 


Chúng ta không thất bại chỉ vì thực tế không diễn ra như mình hình dung. Có bao nhiêu biến số mà lúc thực thi mới được kích hoạt. 

Cũng như linh hồn không ‘thất bại’ chỉ vì hoảng hốt ở những giây phút cuối cùng. 

Có ai đi bảo mấy hạt mầm là nó ‘thất bại’ chỉ vì không nảy được thành cây đâu?


Mỗi lần thử, rồi có thể sai, đi chệch hướng, là một lần mình dọn đường được vài nỗi sợ - cả bên trong lẫn bên ngoài. Có thể coi như một lần test run, thử nghiệm, để tinh chỉnh lại. Tưởng-là-sai nhưng hóa ra lại vẫn đúng! 


Chúng ta đừng đặt áp lực cao quá, kỳ vọng cao quá lên bản thân. Sau sự ngộ ra sáng nay, mình càng thấm hơn câu mình vẫn hay nói với mọi người là: ‘Chỉ riêng việc bạn ở đây, ngay tại lúc này thôi, đã là một ĐIỀU KỲ DIỆU rồi!’. 


Hãy dành một vài suy tư để ngẫm thôi, xem rằng liệu linh hồn mình đã đi qua bao nhiêu lần hoảng hốt thì mới gom góp đủ dũng cảm ‘vượt cạn’ tới đây? 


Phương 



Previous
Previous

Một bài viết siêu ngắn dành tặng những ‘chú cừu đen’

Next
Next

Những người bị coi là có vấn đề về tâm lý và thần kinh