Một bài viết siêu ngắn dành tặng những ‘chú cừu đen’

Một bài viết siêu ngắn dành tặng những ‘chú cừu đen’, nhân vài buổi làm việc gần đây.

(mà có lẽ phải đến 80% những người tìm đến mình đều là những chú cừu ‘từ-đen-tới-xám’)

❥ Có những lúc chúng ta nghĩ mình cần phải hòa vào đám đông để được chấp nhận và nhìn nhận

….nhưng thực ra chính sự khác biệt của mình (hay thứ khiến mình trở thành chú cừu đen, hoặc xám!) mới là điều thế giới này cần để rũ bỏ những gì đã cũ kĩ.

❥ Có những lúc chúng ta nghĩ mình cần phải đi thật xa thật xa, từ bỏ tất cả thì mới tìm thấy chính mình.

…nhưng đâu nhận ra rằng ‘chính mình’ cũng chính là ngay-tại-đây. Không cần phải chọn một trong hai, hoặc thế này hay thế kia. Luôn có một con đường ở giữa: con đường mà mình vẫn được là mình, và vẫn cho người khác cùng bước vào cuộc sống với mình.

❥ Có những lúc cái gì hỏng cái gì sai chúng ta cũng nghĩ là tại mình, do mình. Do mình chưa làm tốt. Do mình chưa cố gắng đủ. Do mình thiếu trách nhiệm. Do mình ích kỷ. Do mình không đủ kiên nhẫn. Do mình không cho người ta thêm cơ hội. v.v.

…nhưng rồi, đã bao giờ bạn dừng lại và tự hỏi: Mình có đang gánh vác những thứ không thuộc về mình không?

***

Cái gọi là 'Nhà' đôi khi không phải là cố để đục đẽo bản thân cho vừa vào nơi không dành cho mình. ‘Nhà’ là khi bạn nhìn vào đám đông, và nhận ra lác đác trong số những chú cừu ngoài kia, cũng đang có một vài chú cừu từ-đen-đến-xám đang lặng lẽ tìm kiếm những người giống mình.

Cảm giác nhận ra ‘người quen’, đó mới là cảm giác thuộc về.

Bạn không cần cả trăm người đều phải hiểu mình. Bạn chỉ cần một vài người:

... trân trọng bạn.
... nhìn thấy con người thật bên dưới lớp vỏ của bạn.
... nói cùng ngôn ngữ với bạn.

Vậy thôi đã là đủ động lực bước tiếp rồi.

Be proud of who we are.

🖤

Phương

Previous
Previous

Tổn thương phụ nữ liên thế hệ (phần 2)

Next
Next

Test run