Những niềm vui đơn sơ giản dị
Cu con 5 tuổi nhà mình hôm qua lần đầu tiên nhìn thấy miếng cọ xoong inox. Chiều cao mới nhỉnh hơi bàn bếp một tí nên bình thường mấy đồ này hơi quá tầm với. Chỉ có sáng hôm qua nắng chiếu qua cửa sổ bếp, miếng cọ xoong sáng ánh lên thì cu cậu mới phát hiện ra. Nó cầm đống bùi nhùi kim loại trong tay mắt háo hức: ‘Ôi mẹ ơi cái này màu bạc!! Đẹp quá đẹp quá mẹ cho con nhé!! Mẹ có cái như thế này mà màu vàng không?’ 😄
Mất vài giây mình mới hiểu được là tại sao cái miếng rửa bát mình thấy hàng ngày mà trong mắt trẻ con lại như báu vật.
Càng lớn, chúng ta càng mất đi cái ‘Sense of Awe’ - cảm giác hân hoan phấn khích trước những điều nhỏ bé, đẹp đẽ kỳ diệu.
.....
Trong truyện Hoàng Tử Bé, cậu bé nói thế này khi nghĩ về người lớn:
・‘Những người lớn chắc hẳn đã quên mất nỗi khổ khi lần đầu tiên họ trở thành người lớn.’
・'Những người lớn chỉ thích con số. Họ không thể hiểu được bất cứ điều gì khác. Khi cậu nói chuyện với họ về một người bạn mới, không bao giờ họ hỏi cậu về cái cốt yếu đâu. Họ không bao giờ hỏi: "Giọng nói anh ta thế nào? Anh ta thích chơi trò gì? Anh ta có sưu tầm bươm bướm không?" Họ chỉ hỏi cậu: "Anh ta bao nhiêu tuổi? Anh ta có mấy anh em? Anh ta cân nặng bao nhiêu?" Thế đấy. Sau đó, họ cho vậy là họ hiểu người đó rồi.’
・‘Người lớn chẳng bao giờ hiểu được gì cả. Và đối với họ, trẻ em chỉ là những người phải được dạy dỗ.’
・‘Những người lớn thật sự là những người rất kỳ lạ.’
..........
Cũng là Hoàng Tử Bé khi nói về cuộc sống:
・'Một ngày nọ, tôi đã ngắm mặt trời lặn bốn mươi bốn lần. Cậu biết đấy, khi một người rất buồn, người ta rất thích ngắm hoàng hôn.'
・'Những điều đẹp đẽ nhất trên thế giới không thể nhìn thấy hay chạm vào được, chúng được cảm nhận bằng trái tim.'
・'Con người chen nhau trên những chuyến tàu nhanh, nhưng họ lại chẳng biết mình tìm kiếm cái gì. Thế là họ mới cuống lên rồi chạy quanh.'
.......
Khi bé, chúng ta cứ muốn nhanh nhanh để trở thành người lớn.
Tới khi lớn rồi lại phải tìm về với ‘đứa bé bên trong’ để đánh thức những niềm vui, hạnh phúc rất đơn sơ thuần khiết.
Nó giống như khi đi tới một vùng đất mới, những thứ quá quen thuộc bình thường với người dân bản địa thì với khách du lịch lại trở thành điều ồ à xuýt xoa.
.......
Hạnh phúc như là:
・Những buổi sáng sớm, khi thành phố còn ngái ngủ. Hồi còn ở HN, mình thích đi chợ hoa lúc 3h, 4h sáng. Không khí lành lạnh, trong veo, đường vắng người, cảm giác như thời gian trôi thật chậm.
・Hạnh phúc còn là sau cơn mưa rào bất chợt, chạy xe chậm lại để ngửi mùi đất ẩm, mùi của cây cối được tưới mát.
・Hạnh phúc là một buổi chiều ngồi ngắm hoàng hôn, nắng nhuộm vàng một góc trời.
・Hạnh phúc là cảm giác khi đi chân trần trên cát ướt, tự dưng thấy những nỗi lo toan trở nên nhỏ bé giữa biển cả mênh mông.
・Hạnh phúc là khi tình cờ giờ lại một cuốn sách cũ đã lâu không đọc và bắt gặp những dòng ghi chú viết tay của mình từ ngày xưa.
・Hạnh phúc là những ngày mùa đông co ro trong chiếc áo bông, ngồi vỉa hè ăn ngô nướng.
・Hạnh phúc còn là có một người ngồi bên cạnh, không ai phải nói với ai câu gì mà vẫn cảm nhận được sự bình yên lan tỏa, như thể sự hiện diện của người ấy đã đủ lấp đầy mọi khoảng trống.
・Hạnh phúc với cá nhân mình còn là được tắm nước nóng dưới vòi hoa sen sau vài ngày cắm trại trong rừng rú về nhà vừa lạnh vừa đói!
Hạnh phúc không cần phải tốn rất nhiều tiền! Những điều kì diệu đẹp đẽ cũng có ở khắp nơi, chỉ cần chúng ta chậm lại enjoy the moment.
‘Sense of Awe’ đôi khi cũng chỉ là một miếng cọ xoong inox 😍