‘Điếc không sợ súng’
Chuyện này mình kể trong lớp ‘Dám khác biệt’ rồi, đấy là cái chuyện chúng ta hay khuyên nhau là ‘nhảy đi’, ‘take a leap of faith’ đi, thực chất dịch ra ngôn ngữ bình dân thì là… ‘Điếc không sợ súng’ (hay là ‘Đâm lao thì phải theo lao’!) mọi người ạ
Hàng năm cứ tới tầm cuối năm thế này là một loạt các chi phí vận hành sắp phải gia hạn, nhưng tới giờ mình vui vì sắp ĐƯỢC gia hạn chứ không lo như năm đầu nữa. Hồi đó thật tình mình nghĩ làm tâm linh cần gì website, người ta lại bảo làm màu abc thế này thế kia, v..v. Rồi chưa biết có làm được lâu dài không giờ tự dưng mua cái gì cũng gói một năm, rồi còn chi phí thuê thợ ảnh nữa - ‘Đầu tư bao nhiêu tiền nhỡ không làm được thì sao?’
Mọi người nghe câu này quen không? Mình nghe quen lắm vì bây giờ lại tới lượt nghe các bạn nói hoài.
Thế nhưng thật sự nếu không đâm lao phải theo lao, nếu không vì cái suy nghĩ ‘Thôi đã mua rồi thì cứ ráng làm thử’ đó thì tới giờ mình đã không gia hạn thêm được vài lần nữa. Thậm chí sau năm đầu tiên chuẩn bị gia hạn năm thứ 2 mình cũng vẫn còn nghĩ vậy, ‘Nhỡ đâu năm nay lại không tốt bằng thì sao?’.
Mình nghĩ đôi khi chúng ta phải cần một cú thúc nào đó từ ngoài để mình không còn đường lui nữa thì khi đó chúng ta mới ‘all in’, cho hết sức làm hết mình. Mình chia sẻ trong lớp Dám khác biệt đó là chậm cũng được nhưng cố gắng làm thì làm tròn trịa từ đầu để sau đỡ phải quay lại sửa. Thường thì kết quả cũng chưa thấy rõ ngay đâu, cái này không hẳn là tâm linh gì nhưng do thuật toán của các công cụ tìm kiếm nữa, vậy nên chúng ta cứ kiên nhẫn xây từ từ, như những chú ong thợ thôi. Nó là hiệu ứng cộng dồn - nói dân dã mọi người bảo là ‘thời tới’ đó
Sẽ tới một ngày việc gia hạn thêm một năm cho các loại phí nữa sẽ là một sự đánh dấu từng viên gạch mình đã xây. Với mình, mình thấy biết ơn những thời điểm ‘hết hạn’ này lắm vì vũ trụ cho mình thêm một năm nữa để được làm, được sống, được nỗ lực và phụng sự
Phương