Những sự lựa chọn và đánh đổi

/Những sự lựa chọn và đánh đổi

Nhân hôm nay đang sự kiện 7 hành tinh thẳng hàng, thúc đẩy sự chuyển hóa và thức tỉnh tâm linh, mình kể mọi người nghe câu chuyện của bạn khách hôm nay nha.

Nếu nói về khía cạnh linh hồn thì không có chuyển hóa nếu không có gì mới được tạo ra thay thế cho những cái đã cũ và không còn phù hợp nữa. Mà thay đổi thì sẽ đi kèm với những thứ phải cân lên đặt xuống và đánh đổi là điều chắc chắn!

Mình trích lại thư của bạn ở dưới nhé:

*****

'Mình đang thực sự thấy thời điểm này quyết định của mình sẽ là dấu mốc quan trọng trong cuộc đời, cuộc đời mình sẽ rẽ hướng nào. Mình vừa có visa du học Úc ở tuổi 32. Lần này mình thấy cần suy nghĩ thật kĩ liệu nên ở VN hay ở Úc.

- Nếu về VN, mình có nỗi sợ đối mặt với việc thích nghi và tìm công việc mới ở độ tuổi 32. Có thể sẽ sốc và cần nhiều thời gian thích nghi lại. Nếu về, mình có số vốn có thể ổn định cuộc sống (mua nhà), có dư ít tiền đầu tư. Ba mẹ cũng già, người thân cũng cần mình ở bên. Mình có thể đi làm, tập trung cho sức khỏe bản thân sau 5 năm đi cày kiếm tiền ở Úc.

Tuy nhiên, đồng nghĩa mình sẽ khép lại hành trình nước Úc của mình. Cảm thấy để lại một gì đó chưa thực hiện được. Cũng sợ sẽ hối hận vì k đeo đuổi, thử sức.

- Nếu ở lại Úc và theo đuổi định cư: mình đánh đổi nhiều thứ hơn (tiền, thời gian tuổi tác càng lớn, sức khoẻ, thời gian ở bên gia đình). Chọn con đường này, mình chỉ bước step by step, học rồi luật di trú thay đổi k biết được. Nếu ko ở lại được, mình sẽ về VN khi quá lứa để tìm việc, khó xây dựng cuộc sống từ đầu. Nếu ở lại được, mình có sự tự do nhất định và achievement . Bên này mình phải nỗ lực nhiều hơn (tiếng anh, job cho đúng ngành mình học), ko dám chắc được trên đường đi sức khoẻ mình có đảm bảo. Con đường này thử thách và nhiều cái chưa biết hơn. Mình cũng sợ là mình sẽ hối hận giống ba mình là: dành thời gian, tiền bạc, sức khỏe đeo đuổi thứ ở độ tuổi k phù hợp, để rồi vài năm sau nữa khi già đi, đau ốm, cô đơn, và không làm được gì, rồi tự hỏi liệu có đáng.

* Một bên là quay về với cuộc sống của mình ở VN, về với bản thân và gia đình, cảm giác như quay lại điểm xuất phát và làm lại từ đầu. Cũng mông lung về nghề sẽ làm khi về VN. Khép lại một chặng đường đi 5 năm ở Úc tự do, thấy rất rất buồn, ko hình dung được. Lựa chọn này thì có sự thực tế, chạm đất.

* Một bên là thử thách, đánh đổi và bước tiếp với con đường hành trình chưa biết tương lai, có lo lắng, cô đơn. cảm thấy mình ích kỷ với gia đình. Sự nghiệp và sự ổn định sẽ đến trễ. Lựa chọn này thì có sự mơ mộng, hoài bão.

Tương lai ko biết trước được, mình chỉ xin spirit guides lời khuyên cho mình nên như thế nào ở hiện tại.

*****

Đây là một case mà những gì spirits nói sẽ vượt quá những gì mọi người hỏi. Vì thực ra vấn đề sâu thẳm không phải là chỉ mỗi là ra quyết định gì trong hoàn cảnh này, hoặc ít ra đó là cách mà guides nhìn thấy hành trình của chúng ta.

Guides bảo:

✨ 1) Bạn ấy phải định nghĩa lại khái niệm ‘học’ (learn), vì cuộc đời lần này đúng là sẽ cần phải học nhiều, nhưng không phải chỉ là học trong sách vở, học trong trường lớp nữa, mà tới lúc bạn ấy cần bước ra ngoài thực tế cuộc sống rồi. ‘Time to dive into the real world’.

✨ 2) Mô thức đang chặn bạn ấy lại có vài thứ là:

▪︎ Guides nói đùa là bạn ấy cố chấp cứng đầu ghê. Một mặt thì nếu đạt được một thành quả nhất định rồi thì không nỡ buông (như chuyện có visa du học); nhưng mặt khác thì có thể self-sabotage (tự hủy) cả hành trình và nỗ lực nếu chỉ mắc phải một sai sót nhỏ. Thế là nhiều chuyện cứ phải làm đi làm lại, làm tới làm lui mà vẫn mãi dừng lại ở các bước đầu.

▪︎ Với bạn ấy, mọi thứ cứ cần phải trắng đen, đúng sai rõ ràng, ‘chằn chặn’ quá, ‘cái này phải khớp vào cái kia mới đúng’, nên chặn hết mọi đường để bạn ấy nhìn thấy những ngã rẽ khác và cả những bất ngờ, những điều kỳ diệu khác có thể xảy ra.

▪︎ Sự đóng khung này cũng ảnh hưởng nhiều tới các mối quan hệ (mặc dù bạn ấy không hỏi về các mối quan hệ). Sự tự tôn, kiêu hãnh của bạn ấy nhiều khi khiến người khác không tới gần bạn ấy được. Dù không hỏi nhưng chuyện mở lòng, học cách cảm nhận, học cách mềm dẻo, đàn hồi hơn lại là các bài học lớn nhất của bạn ấy. Học cách khiêm tốn (stay humble), học cách enjoy từng bước nhỏ thay vì phăm phăm đi tới đích thật nhanh như thể cuộc đời như một bài kiểm tra có chấm điểm (lại là mô thức đúng/sai, giỏi/tốt, cao/thấp).

Việc bạn ấy nhúng mình vào một môi trường nhiều thử thách, nhiều những sự không dự tính trước được đúng là đáng sợ nhưng điều đó cần thiết để crack open (làm nứt) bạn ấy ra, để bạn ấy không giữ chặt quá, kiểm soát hết mọi đường đi nước bước.

Guides bảo kỳ lạ ở chỗ là khi bạn ấy lỏng hơn, bạn ấy sẽ thấy rằng mình nhận được nhiều hơn những thứ bạn ấy cố gắng lên kế hoạch và kiểm soát hơn rất nhiều.

*****

Mình không biết là những gợi ý và góc độ cao hơn vậy đã đủ để giúp bạn ấy tự ra quyết định chưa. Mình cũng hiểu là khi đang ở trong cuộc thì lựa chọn nào cũng đều có lý do cảm tưởng như đúng đắn phù hợp cả. Nhất là những lựa chọn cầm lên đặt xuống trong khi mình đã cố gắng rất nhiều để đạt tới thành quả như bây giờ.

Guides cũng nói với bạn ấy là sau rất nhiều lần sẽ bị buộc phải đập đi xây lại, bạn ấy chẳng mất đi đâu cả đâu. Một thứ lớn nhất bạn ấy được, đó là cái rễ sẽ ngày càng cắm sâu hơn. Khi bạn ấy vững vàng về niềm tin vào bản thân hơn thì tự khắc sẽ không còn mong muốn kiểm soát từng li từng tí mọi bước đi nữa. Mà không kiểm soát nữa thì tự dưng những thứ phù hợp nhất lại được dẫn lối tới. Hình như đó là cốt lõi của manifest nhỉ.

Mình nghĩ cảm giác hơi hoang mang về hành trình sắp tới là một cảm giác cần thiết dù chẳng dễ dàng gì. Nó giúp chúng ta nhìn lại xem con người mà mình đã trở thành có còn khớp với những thứ mình đã nghĩ mình muốn không. Hay nói cách khác, công việc/con đường mình đang làm bây giờ có còn vui không? Nếu không còn vui thì có cách nào cải tiến hay thay đổi để nó đúng hơn với nhận thức mới, con người mới này không?

Linh hồn và spirits luôn ưu tiên cho những gì mang lại sự sống, tươi mới và phát triển. Mặc dù đúng là khó kinh lên được!

Đứng từ ngoài và từ xa như mình để nhìn hành trình của mọi người thì dễ thấy hơn là bản thân người trong cuộc vẫn đang bị bao phủ bởi rất nhiều lớp sương mù. Câu cuối guides bảo bạn ấy là: ‘Con cứ yên tâm bước đi, con không ngã được đâu. We are watching you.’ (xin lỗi mọi người mình để tiếng Anh câu này vì dịch sang tiếng Việt hơi kỳ).

Nghe thế thấy yên tâm hơn rất nhiều!

***

Kết lại bằng một câu chuyện nhỏ mình mới đọc được, cũng hợp với tinh thần của bài:

Chuyện kể về một cô này muốn đi học lấy bằng cử nhân tâm lý, xong rồi cổ nói chuyện với bạn:

- Cô đó: Tôi muốn đi học tâm lý quá.
- Bạn cổ: Thế cậu đi học đi!
- Cô đó: Nhưng tôi 50 tuổi rồi.
- Bạn cổ: Thì kiểu gì mà cậu chẳng 50 tuổi! (nguyên văn: ‘You’ll turn 50 anyway!’).

🔥

Phương

***

✨ Mọi người xem lịch channelling/dẫn kênh còn trống trên website giúp mình nhé 😘

✨ Có Hòm Thư Hạnh Phúc nếu mọi người muốn gửi gắm chia sẻ tâm sự gì ha. Cả nhà tranh thủ tận dụng lúc em nó còn đang mở nhé 😇 Email là: unravel.mailbox@gmail.com.

Previous
Previous

Vô cảm với cảm xúc & ‘mở’ luân xa trái tim

Next
Next

‘Content’