Tính nữ (phần 2)
Tính nữ (phần 2)
- Tại sao tính nữ lại bị kìm nén?
- Tại sao tính nữ lại bị tổn thương?
- Đã đang bị tổn thương, tại sao một lần nữa vẫn lại là người phụ nữ phải thay đổi để ‘học cách khơi gợi tính nam của người bạn đời/chồng/người yêu’?
Đành rằng đúng là mình muốn thay đổi thì mình phải là người chủ động tạo ra sự thay đổi, mình muốn thấy ‘bằng chứng' thì phải thay đổi niềm tin trước, nhưng có bao giờ chúng ta cảm thấy có gì đó cứ sai sai hay chưa đủ? Nói tới tính nữ, chúng ta hay được bảo phụ nữ nên học cách sống thật với cảm xúc của mình, có sở thích thú vui riêng, làm cho mình trở nên bận rộn để không bị chạy theo người đàn ông; các thủ thuật khi đi hẹn hò cần nói gì, làm gì; làm thế nào để đi từ hẹn hò tới hôn nhân nhanh nhất, v..v. Nhưng mỗi thế thì mới chỉ mới chạm được vào phần nổi của tảng băng thôi.
Thủ thuật có thể có tác dụng trong giai đoạn đầu nhưng sau một thời gian (người ta nói 5 năm đầu trong hôn nhân nhỉ), phần cốt lõi bản chất bên trong mỗi người không sớm thì muộn cũng sẽ được bộc lộ ra. Khi đó thì là do người phụ nữ đã thay đổi, hay không còn nữ tính nữa, hay do không biết cách cư xử để ‘giữ chân' người đàn ông? Nói vậy thì tội cho phụ nữ quá! Trăm ngàn việc, giờ lại còn bị ‘giao' thêm việc phải ‘giữ chồng'!
Mình không làm relationship coach mà sẽ chỉ nói trên góc độ sâu hơn của linh hồn thôi hen!
Một cách tự nhiên nhất, tính nữ sẽ được bộc lộ ở trong một điều kiện mà người phụ nữ cảm thấy AN TOÀN. An toàn trong môi trường, an toàn trong mối quan hệ, hơn hết là an toàn trong cơ thể, da thịt mình. Chúng ta không cần học cách để trở nên nữ tính mà chỉ cần có môi trường để khơi gợi lại nó lên thôi. Chừng nào chúng ta cảm thấy môi trường xung quanh nguy hiểm, nhiều nguy cơ rình rập đe dọa thì ngay lập tức như cơ chế phòng vệ của tính nam sẽ bật lên để tạo lá chắn bảo vệ cho tính nữ.
Tính nữ là sự nhạy cảm, bao dung, mềm, nhẹ, tơi, xốp - như trong bài trước mình nói. Tính nữ hay được ví với hình ảnh mùa xuân, khi tiết trời ấm dần, động vật được đánh thức sau thời gian dài ngủ đông; cây cối đâm chồi nảy lộc. Mùa xuân là điều kiện lý tưởng để mọi vật sinh sôi nảy nở.
Khi cảm thấy an toàn, người phụ nữ mới có thể thả lỏng và khơi lại bản chất nuôi dưỡng vốn có sẵn bên trong của mình. Cảm giác an toàn nhiều khi bị vật chất hóa (cho dễ đo lường so sánh chăng?) thành là ‘Cần có bao nhiêu điều kiện vật chất thì mới cảm thấy yên tâm?'. Vậy rồi tại sao nhiều khi chúng ta có đủ mọi thứ mình cần, có thể mua mọi thứ mình muốn mà vẫn cảm giác phải gồng lên để giữ? Có thể bảo đó là vấn nạn xã hội, là câu chuyện của đạo đức, là câu chuyện của tâm lý xã hội, của việc hy sinh để giữ gia đình, v..v. Cũng đúng, tuy nhiên đi tới cùng thì đó lại là cảm giác an toàn (hay thiếu an toàn) đến từ bên trong - feeling safe in our own skin. Có lẽ đây là lý do mà nói tới tính nữ, mọi người hay nhắc về self-love, yêu bản thân, nuông chiều bản thân, nhận biết cảm xúc và thành thật với cảm xúc. Đúng, nhưng chưa đủ.
Đi sâu thêm một lớp nữa, tại sao đôi khi chúng ta vẫn cảm thấy bất an, luôn cảm giác phải đề phòng, phòng thủ ('Nhỡ có chuyện gì xảy ra') dù mọi thứ bên ngoài không có gì phải lo lắng. Mọi người có bao giờ bị thế không?
- Cảm giác thiếu an toàn đến từ nỗi ám ảnh bị trừng phạt (nếu bạn đang đọc blog mình thì rất nhiều khả năng chúng ta đều mang những sang chấn về giai đoạn mà những người bị gọi là ‘phù thủy' bị kết tội, hành quyết)
- Cảm giác thiếu an toàn đến từ nỗi sợ bị phơi bày (exposed)
- Cảm giác thiếu an toàn đến từ sang chấn liên thế hệ và chúng ta không có hình mẫu về một mối quan hệ lành mạnh an toàn là như thế nào
- Cảm giác thiếu an toàn đến từ sự xáo trộn thay đổi trong điều kiện môi trường sống
Đây là ngọn nguồn của mọi giáo lý. Học cách để ‘tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến'. Học cách để làm dịu, tĩnh lặng tâm trí để lắng nghe trực giác. Học cách xuôi dòng, surrender, để không cần phải cố kiểm soát mọi thứ.
Hơn hết, chúng ta chỉ đang cố gắng cựa quậy để tìm một ‘chốn an toàn' trong chính da thịt, cơ thể, trong sự hiện diện của mình.
Tìm kiếm một người bạn đời, chúng ta đừng đi tìm những ai lấp đầy cho mình cảm giác về sự an toàn ở tầng vật chất trên cùng. Những thứ đó có thể thay đổi. Không phải do người kia thay đổi đâu, mà chỉ là do chúng ta chưa nhìn sâu qua phần nổi đó mà thôi. Muốn biết người nào mang lại cho mình cảm giác an toàn thì chính mình phải biết thế nào là cảm giác an yên trong bản thân mình trước tiên.
Và mọi thứ vẫn lại chỉ quay về với việc làm việc với mình. Không phải là phụ nữ ‘phải' thay đổi để giữ mối quan hệ, mà khi chúng ta heal bản thân thì tự khắc mình sẽ cảm thấy có thôi thúc tìm kiếm sự an lành, chậm rãi, trung thực trong các mối quan hệ bên ngoài. Câu chuyện tới lúc đó sẽ không còn là ‘Có nên hay không nên giữ mối quan hệ này nữa?’, mà sẽ trở thành ‘Mình có còn cảm thấy được nuôi dưỡng, được THỞ trong mối quan hệ này không?’. Và đó cũng là tại sao khi bắt đầu đi trên con đường tâm linh này, nhiều thứ sẽ bị rơi rụng dần, có thể trật khớp, ngọ nguậy lúc đầu nhưng để chúng ta được trở về ‘nhà'
Phương