Tiếng nói trong đầu
Tiếng nói mà vào một buổi sáng cách đây 4 năm bảo mình ‘Đi lập blog đi' thì 3h sáng đêm qua đánh thức mình dậy, ‘Đi dọn dẹp (blog) đi con'. Mình cố ngủ lại nhưng không ngủ được nữa, các suy nghĩ về chuyện sắp xếp cái gì dọn dẹp như thế nào cứ được di chuyển qua lại như một folder con trong một folder mẹ vậy. Cái này làm mình nhớ tới tên cuốn sách một bạn giới thiệu cho mình, mình cứ ấn tượng mãi với cái tên, đó là ‘Dọn nhà dọn cửa, gột rửa trái tim'.
Mấy tuần gần đây mình nghĩ nhiều về việc sắp tới sẽ đi tiếp thế nào. Như hành trình bước vào hang: lúc đầu thì chỉ nghĩ làm sao để bước qua được cửa hang thôi; sau khi bước vào rồi thì chỉ cần sống sót thôi là tốt lắm rồi; rồi khi mắt quen dần với bóng tối trong hang thì nghĩ tiếp là vào rồi thì giờ đi đâu nữa, v..v.
Sáng dậy mình dọn dẹp lại blog. Đọc lại mới thấy có những thứ mình đã từng recommend cho mọi người nhưng giờ đã không còn đúng nữa; có những thứ vẫn còn resonate, và có những thứ mình muốn bổ sung sâu hơn. Kiểu như khi đó tưởng mình hiểu rồi nhưng tới giờ lại hiểu thêm ở một tầng khác, khi đó có thể mới là lý thuyết nhưng giờ đã qua quá trình mài giũa thực tế. Chủ đề các bài viết cũng khác nhiều. Có lẽ mọi người theo dõi mình đủ lâu cũng đi cùng mình qua hành trình bước vào hang này. Có những lúc mình viết ra chỉ để cho nhẹ lòng chứ cũng không kì vọng ai đó có thể hiểu hoàn toàn những đau đáu trong nội tâm. Rồi tới những lúc như bây giờ, điều mình khắc khoải chỉ là mọi người sẽ cần gì trong 5-10 năm nữa và có thể chuẩn bị từ bây giờ, làm sao để mình truyền tải diễn đạt được những thứ đó, số đông đã sẵn sàng chưa, v..v. Rồi mình cũng nghĩ tới chuyện nếu Facebook sập thì sao, mọi người có thể tìm mình ở đâu? Có nơi nào bớt nhiễu hơn không? Có cách gì để mình gặp mọi người thường xuyên hơn không?
Mình cảm thấy được về nhà nhất khi chìm vào những câu chữ của những người mà mình biết mình đã từng là một phần trong đó. Không hẳn là ‘mình', là lý trí này, mà là MÌNH, phần đánh thức mình dậy lúc 3h sáng. Mình cảm thấy đúng như đang ở giữa hai thế giới, thậm chí hôm nay mình hiểu hơn câu cửa miệng chúng ta hay bảo nhau: 'Trái Đất là trường học khó nhất'. Phần hồn bên trong là thế, rồi còn phần vỏ bên ngoài cũng loay hoay phải nói những thứ này thế nào, phải bắt đầu từ đâu…
Chắc sắp tới mình sẽ điều chỉnh lại chút xíu, các dịch vụ chính vẫn vậy nhưng mình cũng muốn gặp mọi người nhiều hơn nên mọi người chờ mình sắp xếp lại chút chút hen
♡♡♡
Phương