Một chuyện hy hữu
Hôm qua mình làm một chuyện hy hữu, đấy là tặng một bạn không quen biết trong một group viết trên mạng một buổi dẫn kênh sau khi tình cờ đọc được bài của bạn ấy.
Mọi người có bao giờ bị cảm giác ‘cảnh giác’ với những bài viết trên mạng không? Trừ những người mình biết là họ tự viết, còn thì sau quá nhiều lần bị kiểu đọc lấy đọc để, tấm tắc khen bài hay quá, đọc tới cuối hóa ra bài viết sưu tầm hoặc có khi không ghi nguồn vì bài chắc cũng bị share nhiều nên không biết ai là tác giả gốc nữa. Muốn khen tác giả cũng chẳng biết là ai để khen. Rồi gần đây mình cũng lướt qua luôn những bài viết thương mại theo lối kể chuyện; những bài viết công thức, những bài trích dẫn sách vở, đọc như là AI viết hoặc chỉnh lại từ bài gốc của AI, v..v.
Bài bạn hôm qua mình cũng phải kéo xuống cuối trước xem có phải bài sưu tầm không. Không thấy ghi nguồn mình mới lội lên đọc chậm từ đầu. Bài như một làn gió mới giữa một rừng bài viết cứ na ná nhau. Không phủ nhận là câu đầu tiên rất đập vào mắt, bạn ấy viết là: ‘Nó gánh nghiệp cho cả nhà, mày phải thương nó chứ’. Sau đó bạn ấy kể câu chuyện gia đình: bố mẹ làm nghề sát sinh, mà người ta bảo nhà làm nghề sát sinh thì không gặp chuyện này thì chuyện kia, và bạn ấy sinh ra đã không đi lại được. Đi chạy chữa khắp nơi từ nhỏ, ai cũng nói bạn ấy là cái ‘nghiệp’ cho cả gia đình. Tới bây giờ thì bạn ấy chấp nhận số phận và cố giữ thái độ tích cực. Thậm chí trong comment bạn ấy cũng sợ ảnh hưởng năng lượng tiêu cực lên cho người đọc.
Nếu có từ gợi thanh, gợi hình thì chắc phải thêm cả từ ‘gợi hồn’ nữa. Đọc bài viết mà cảm được luôn cả tâm hồn của người viết bài. Không cảm thấy bạn ấy oán trách kêu ca đổ lỗi cho số phận, vẫn rất thương cảm cho bố mẹ đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn có một sự chua xót về thân phận. Về cái ‘nghiệp’, ‘tại sao mình lại phải gánh’? Đó mới đúng là tâm lý con người!
Bạn ấy viết là không tin vào tâm linh, nhưng mình gửi tặng buổi dẫn kênh với lời nhắn là mình không muốn cả cuộc đời này bạn ấy bị nghĩ rằng mình là một món nợ, một phiên bản lỗi để phải học cách chấp nhận gánh nghiệp cho cả gia đình.
…
Bài này mình không nói về nghiệp và nghề ‘sát sinh’ đâu, cái đó để viết trong một bài riêng.
Mấy hôm nay mình chỉ nghĩ về ‘Authenticity’, sự chân thật, bản sắc riêng; và sự “Không kỳ vọng’. Không đếm được bao nhiêu lần mình tìm được đúng thứ mình cần vào những lúc ít hoặc không kỳ vọng nhất, và vào lúc mình quyết định không đi theo công thức nữa mà Makeno - Mặc Kệ Nó - cứ là mình thôi, đến đâu thì đến.
Cứ như thể vũ trụ chỉ chờ lúc mình không nắm chặt quá nữa thì gửi ‘người đưa thư’ tới.
Bạn hôm qua chắc chẳng nghĩ là có một người lạ hoắc trên mạng tự dưng offer mình một thứ cũng lạ hoắc chưa nghe tới bao giờ. Mình cũng không kỳ vọng bạn ấy sẽ hiểu thứ mình làm và nhận offer đó. Nếu có thì mình chắc là người đưa thư mà vũ trụ cần gửi tới cho bạn ấy vào lúc này.
…
Mười mấy năm trước hồi đi du học, mình dạy gia sư tiếng Pháp cho một bác gái lớn tuổi. Lâu quá rồi mình chẳng nhớ là sao lại biết bác ấy nữa, chỉ biết là một tuần dạy bác í hai buổi, mình lấy giá rẻ vì một là thích dạy học, hai là thích được dùng lại tiếng Pháp. Tầm 2 tháng sau, mình có vấn đề với cái nhà đang thuê vì chủ nhà có dấu hiệu quấy rối. Đang đau đầu vì tìm nhà mãi không được, một hôm dạy gia sư cho bác kia, bác cũng chỉ hỏi thăm cuộc sống ra sao thì mình kể chuyện đang đi tìm nhà. Xong cái bác í mới nói người đang thuê lại phòng trống trong nhà bác í sắp chuyển ra, mình có muốn vào ở không, bác í lấy giá sinh viên bù lại mình dạy tiếng Pháp miễn phí cho bác í. Nhà bác í lại còn ở gần trung tâm, chỉ có hai bác cháu ở với nhau. Cắm mặt vào mục rao vặt trên báo cả tháng (hồi đó chưa có Internet tiện như bây giờ) không ra kết quả, tới lúc không nghĩ nữa thì mọi thứ lại tự nó xuôi và còn hơn cả thứ mình kỳ vọng.
…
Vài bài viết mình cho vào AI phân tích để tối ưu hóa, nó sẽ gợi ý để cắt gọt sửa sang làm sao cho đúng công thức. Cơ mà mình tự thấy là càng nắn nót cắt gọt mình lại bị để ý nhiều tới các con số, tương tác này kia. Vài lần bị cuốn vào như vậy mình chợt nghĩ sống vậy khổ quá đi, còn đâu tâm trí được thả hồn để tự do sáng tạo nữa! Kết quả thì đúng là bất thình lình, mọi người thấy rồi đấy Có bạn khách có lần nhận xét trang của mình là ‘Thôi phèn phèn tí cho người ta thấy nó thật’ haha Nhưng mà vậy thì mình mới được cởi trói khỏi các loại ‘Phải’, để cho dòng chảy (stream) đang muốn thể hiện thông qua mình dẫn đường.
Chúng ta chỉ là công cụ (vessel) để linh hồn mình được thông qua ngôn từ biểu đạt thành lời thôi. Đừng nắn nót tinh chỉnh quá; đừng câu nệ công thức quá!
Mọi người đừng quên là sự kết nối luôn nằm ở tầng (linh) hồn. Việc của chúng ta là chỉ cần là mình thôi, người khác sẽ tự được dẫn đường để tới!
Phương
..
(Ảnh 10 năm trước hôm qua FB nhắc lại )