Học cách ‘cảm’
Sở dĩ tới giờ mình chưa mở lớp dạy channelling vì có nhiều cái loằng ngoằng trong nghề mà mình không biết dạy sao. Mình có thể dạy về khả năng ngoại cảm, về kĩ năng, kiến thức, nhưng vài thứ quan trọng nhất, một là cách ‘cảm’, hai là cách ‘thương’, ba là cách ‘tin’ thì mỗi người mỗi khác, không rập khuôn hay khó mà ép chín được. Hôm rồi mình đọc được cuốn ‘Sane Occultism' của Dion Fortune, mình sẽ để link trong comment cho mọi người download về đọc thử nhé, sách như nói hộ lòng mình về những gì mình muốn viết mà không biết nói sao cho rõ ràng dễ hiểu.
Đọc sách, biết lý thuyết giúp chúng ta có cái khung sườn, nhưng từ việc biết tới việc cảm, thấm, với người này đó là bản năng nhưng với người khác lại là một trong những bài học lớn nhất ở cuộc đời lần này. Dion Fortune viết là ‘Tới giai đoạn đủ chín ở mỗi lần đầu thai thì những gì chúng ta đã từng là, đã từng thuộc về sẽ tới tìm mình lần nữa'. Ngày xưa, một người muốn bước chân vào con đường đạo sẽ gặp ‘Thần gác cổng' ở cửa (giáo lý bí truyền gọi đây là ‘Angel of the Threshold’, ‘Dweller on the Threshold’), người này sẽ hỏi: ‘Anh muốn gì mà tìm tới đây?’. Con đường đạo cũng được chia làm hai: con đường tả, con đường hữu; người theo con đường tả (Left-hand path) phục vụ mục đích cho bản thân mình, người theo đường hữu (Right-hand path) phục vụ cho nhân loại. Dù theo đường nào thì mỗi người khi đã bước chân vào một con đường sẽ gặp các cám dỗ để test lại động cơ và niềm tin của anh ta. Mình thấy hay ở chỗ là không phải chỉ là những cám dỗ để kéo một người từ ‘chính đạo' sang ‘tà đạo' mà kể cả bên ‘tà đạo' cũng sẽ luôn có các thiên thần ở đó để ‘dụ dỗ' họ bước sang đường chánh đạo. Dấu hiệu để nhận ra một linh hồn phát triển không phải là trí tuệ, kiến thức mà nằm ở khả năng ‘thương', khả năng ‘cảm', tinh thần vì người khác (selfless) và compassion của người đó. Nó là luân xa trái tim, là thể cảm xúc, là cột mốc mà giai đoạn phát triển này chúng ta đang phải đối mặt. Con người đã đi qua hết ảnh hưởng của ba luân xa dưới ở các giai đoạn phát triển trước rồi, chúng ta đã hoàn thiện cơ thể vật lý hữu hình này rồi, giờ tới lúc bật lên để đi tới luân xa tim hay rơi xuống lại vòng lặp của ba luân xa dưới. Mình lại nói nhiều về con đường tiến hóa tiếp theo của linh hồn là vậy, tại sao trong bài trước mình nói về hai con đường mà sẽ tới lúc chúng ta buộc phải lựa chọn.
Có tình thương thì mới bắt đầu cảm được, cảm được thì chúng ta mới mở lòng để tin được. Khi niềm tin bắt đầu được nhen nhóm thì chúng ta sẽ thả lỏng và tìm thấy lại được niềm vui (joy). Niềm vui sẽ tiếp tục mở đường cho trái tim mở rộng thêm nữa để đón nhận.
Mình hay viết ‘Nhạy cảm là một món quà' là vậy. Có sẵn diêm thì sẽ dễ nhóm lửa hơn là phải kì cạch lấy đá chọi đá để đánh lửa.
Thật lòng là mình chỉ muốn mọi người đừng dùng lý trí suy xét để hiểu cặn kẽ thông điệp của guides mà chỉ cần tập cảm thôi đã. Tập thấm, cảm năng lượng của spirits bên cạnh mình; cảm nhận tình thương, tình cảm, sự động viên của họ mà đôi khi mình là người thông dịch không thể truyền tải được năng lượng đó qua, hoặc đôi khi mọi người dựng hàng rào phòng thủ dày quá.
Hôm trước có một bạn hỏi ‘Làm thế nào để thương mình hơn?’ thì hôm nay một bạn khác email, mình trích lại thư để thay câu trả lời nha. Sách của Dion Fortune mình sẽ để link trong comment nhé.
♡♡♡
Phương
---------
(Trích email):
‘Em chào chị ạ, từ hôm làm channeling đến giờ, em vẫn không khỏi bồi hồi mỗi khi nghe lại đoạn ghi âm của chị. Nhớ lại hôm đó, từ lúc chị dẫn thiền, mời higher self, spirit team của em, là em đã cảm nhận được một sự ấm áp, hạnh phúc bao quanh mình, đó là cái cảm giác mà mình có thể rũ bỏ được tất cả mọi thứ, cảm giác không còn gì vướng bận lòng mình nữa, cảm giác khi được trở về “nhà”, và sau đó em oà khóc nức nở. Em cũng không hiểu sao em lại khóc, nhưng em chỉ biết chắc chắn rằng đó không phải là nước mắt của sự mệt mỏi, của sự sợ hãi, có lẽ đó là nước mắt khi gặp lại, khi cảm nhận được tình yêu thương của mọi người.
Mọi người dẫn em ngồi ở một căn phòng làm bằng thuỷ tinh giữa khu rừng, và ví nó trong, nó sáng như tính chất tâm hồn em vậy. Tiếp theo mọi người nói rằng biết em chờ mọi người đã lâu, mọi người muốn công nhận với em về việc mọi người vẫn luôn ở đó, dù em luôn rất khó để cảm nhận, kết nối được với mọi người, dù sợi dây liên kết giữa em với mọi người ở hiện tại nó khá mong manh, khá khó cho em có thể nhìn thấy. Ngay từ những câu dẫn, những hình ảnh đầu tiên, lý trí em hoàn toàn buông xuống vì em biết rằng, đội hướng dẫn của em xuất hiện với em đây rồi. Không biết bao đêm em từng khóc, vô thức gọi xin higher self, spirit team hãy xuất hiện và cho em biết mọi người vẫn ở đó vì em cảm thấy đơn độc, cảm thấy sợ cuộc sống này. Thêm nữa việc em luôn cảm thấy sự nhạy cảm, con mắt nhìn cuộc đời luôn qua lăng kính của sự “thuần khiết” của mình nó là một sự “bất hạnh” trong cuộc sống đầy rẫy hiểm nguy này, em luôn thấy sự bao dung, thương người đó là một điểm yếu rất lớn khi em tồn tại ở thế giới. Nên ngay từ giây phút em nhận được những sự động viên và nhận được những câu trả lời về những suy nghĩ, những lo âu mà chỉ có mình em biết, thì em thực sự biết rằng ồ mọi người đây rồi. Nguyên buổi hôm đó em đã khóc rất nhiều, em cảm nhận được mọi người thực sự rất hiểu, rất yêu và luôn ủng hộ em trong cuộc đời này. Hoá ra hành trình này em không hề đơn độc như em tưởng.
Channeling không giúp em nhìn trước được tương lai, hay chấp niệm bám dính vào tiền kiếp. Mà channeling thực sự giúp em vững tin hơn trên con đường “thức tỉnh” của mình. Có rất nhiều điều mà higher self, spirit guide của em nói cũng giúp em giật mình nhận ra một vài vòng lặp của bản thân mình, hay một vài định kiến mà mình vẫn luôn vô tình mang theo. Nhưng cũng có nhiều điều mà em nghĩ em cần thêm một khoảng thời gian nhất định nữa mới có thể thực sự hiểu hết ý của mọi người.
Em cảm ơn chị Phương rất nhiều về buổi hôm đó, mọi thứ diễn ra quá xúc động và ý nghĩa đối với em. Hy vọng trong tương lai, khi em vượt qua được giai đoạn này, lúc đó chị em mình lại có dịp làm việc cùng nhau tiếp ạ.’