Con đường tiến hóa của linh hồn (phần 5): Tu tập, chuyện vật chất, mối quan hệ

✨ Con đường tiến hóa của linh hồn (phần 5): Tu tập, chuyện vật chất, mối quan hệ
----
Có một em khách tới với hai câu hỏi này, đều là những câu mình gặp nhiều nên mình trích lại ở đây và thêm một vài suy nghĩ cá nhân cộng với một số ý về những vòng lặp, tổn thương, bài học của em ấy mà spirits gửi gắm trong buổi channelling. Mọi người đọc thử và cũng cho mình biết suy nghĩ từ góc nhìn của mọi người về hai khía cạnh mà bé ấy hỏi nhé!
✦✦✦
(Trích thư của em ấy):
Em có hai câu hỏi về hai khía cạnh khác nhau:

- Câu hỏi đầu là về vật chất, khi em tìm hiểu về nhân số học, v..v thì sứ mệnh của em cũng là phụng sự cộng đồng và thật sự em cũng rất muốn và rất thích điều đó. Em có xem qua kênh youtube của một chị này thì em có nhớ khi mình muốn tu tập thật sự thì vũ trụ sẽ giúp sức để những vấn đề khác chẳng hạn như dòng tiền sẽ tự trôi chảy để mình yên tâm tu tập nhưng em không biết khi em có con và em tự lo cho con không có sự giúp đỡ và nhiều vấn đề khác thì em có thể buông xuống để toàn tâm cho sứ mệnh của mình được không ạ ?
- Về mối quan hệ. Em có coach chữa lành một buổi với một chị và cách coach đó làm em khá bất ngờ hoặc là do trước giờ em cũng chưa coach bao giờ nên em không biết đó là bình thường hay không. Em theo đạo phật, em cũng biết trước khi mình thấy người ta sai thì mình nên xem lại mình đã sai những gì thì mình sẽ nhận ra được vấn đề và chuyển hoá. Thường em sẽ thấy mọi người bảo cần phải yêu bản thân, cần phải thấy bản thân xứng đáng nhận những điều tốt đẹp, những điều mình bị tổn thương mình có đáng bị vậy không. Nhưng chị í bảo ví dụ họ làm tổn thương mình thì có thể là do họ đang gặp vấn đề gì đó, mình nghĩ tới vấn đề của họ đi thì mình sẽ thấy thương họ vì họ có lí do. Khi có vấn đề và những thứ người ta làm tổn thương em vô cùng thì em cứ tìm hiểu người bị gì và mình đừng mong cầu người ta phải đối xử tốt với mình thì mình sẽ không thấy khổ nữa. Nhưng thật sự e không biết như vậy có đúng không, vì e nghĩ rằng là nếu bạn có vấn đề thì bạn phải tự giải quyết vấn đề chứ đâu thể đổ lên người khác như vậy và muốn người khác cảm thông cho mình.

Vì e là người từng rất tự ti luôn nghĩ mình là ng có lỗi, em đã dùng rất nhiều cách và phương pháp để có thể giúp mình tự tin hơn, để cảm thấy mình xứng đáng nhận được điều tốt đẹp hơn nhưng sau khi coach xong em cảm thấy sợ bản thân lại trở về như trước. Kiểu nếu là em tự ti trước đây khi nghe những thông tin coach như vậy thì em cảm thấy mình sai hết, họ có làm tổn thương gì mình đều có lý do, mình hãy nhẫn nhịn và tha thứ cho họ. Nhưng sau khi em tìm hiểu rất nhiều phương pháp chữa lành cho em, em tin vào bản thân hơn thì em cảm thấy tại sao mình lại để người ta chửi mình đánh mình, tại sao mình phải cố tìm xem họ đang gặp vấn đề gì để cảm thông cho họ. Nhưng sau khi nghe coach em lại mông lung liệu có phải do những câu hỏi tại sao đó của em, em không đi tìm xem người ta gặp vấn đề gì nên em mới cảm thấy bị tổn thương vì những lời nói hay hành động kia, nhưng lý trí em thì không muốn tin điều đó.
✦✦✦
Thực sự là cả hai câu em bé ấy hỏi (‘em bé' với mình thật vì em mới có 21 tuổi!) khiến mình cảm thấy cần phải phát triển thành một số bài về luật hấp dẫn, con đường tiến hóa của linh hồn và cả việc học cách chọn lọc thông tin, về niềm tin, giá trị bản thân, v..v. Nhưng đôi khi cũng thật khó để diễn đạt đầy đủ hết các sắc thái giữa việc thế nào là nghe theo sự thôi thúc từ bên trong để dám sống, dám thử, dám bước ra khỏi vùng an toàn - và một bên là ‘cứ buông bỏ hết đi để toàn tâm toàn ý tu tập, mọi thứ khác sẽ được vũ trụ giúp sức'.

1. Mình nghĩ có lẽ điều làm mình thấy hơi lấn cấn trong cách mọi người đang nói về luật hấp dẫn và vận dụng nó giống như thể vũ trụ là một cái túi thần Doremon, chỉ cần chúng ta muốn điều gì, manifest mong muốn đó, và rồi BOONG! thứ mình cần sẽ hiện ra, bao gồm cả tiền bạc vật chất, mọi thứ trôi chảy để chúng ta có thể toàn tâm toàn ý ‘tu tập'. Nhưng mà chúng ta quên mất rằng việc ‘tu tập' bây giờ không còn giống như 2500 năm trước nữa rồi, là vì thời đại đã thay đổi, nhận thức chung của nhân loại đã thay đổi, cách mà mỗi người có thể đạt tới sự ‘giác ngộ' đã thay đổi. Chúng ta không còn cần tới một ngoại lực từ bên ngoài, dù đó là Chân sư hay guru để giúp chúng ta ‘giải thoát' nữa mà từ sau Công nguyên, sau Jesus Christ, ‘The Kingdom of Heaven is within now' - ‘Thiên đường đã nằm bên trong mỗi người rồi'. Có bao giờ chúng ta tự hỏi tại sao thời gian lại được tính là giai đoạn trước Công nguyên và sau Công nguyên - sau Jesus Christ mà không phải là Buddha hay Krishna? Nó không mang tính hơn thua tôn giáo nào hơn tôn giáo nào cả mà như mình viết trong vài bài cũ, các tôn giáo phải được nhìn như là một dòng chảy và đặt vào hoàn cảnh nhận thức của nhân loại ở thời đại đó thì chúng ta mới hiểu mỗi tôn giáo đều để lại cho nhân loại một món quà để phục vụ cho quá trình tiến lên về mặt nhận thức. Sự kiện Công nguyên - Jesus Christ - đánh dấu một thời đại mà từ đó trở về sau, tất cả mọi linh hồn không cần phải hướng ra bên ngoài để phụ thuộc vào một Đấng nào nữa mà như ở trên, ‘Thiên đàng đã nằm bên trong mỗi người rồi'. Mình sẽ trích lại link bài cũ ‘Con đường tiến hóa của linh hồn' để mọi người hiểu hơn về các giai đoạn và chu kì phát triển của Trái Đất.

Và khi ‘Thiên đường đã nằm bên trong chúng ta', điều đó có nghĩa là tự bản thân mỗi người có thể thông qua quá trình làm việc với bản thân, ý thức về bản thân, kết nối với trái tim (nơi mà 'Christ ở trong mỗi người rồi' - 'Christ is within now') để sống một cuộc đời tu tập trong mọi khía cạnh của đời sống. Chúng ta không cần thiết phải bỏ hết cuộc sống đời thường để lên núi tu thì mới gọi là tu. ‘Tu tập' bây giờ có nghĩa là:

1) Nhận thức rõ về bản thân (self-awareness)
và 2) Sống một cuộc sống hòa hợp với linh hồn mình (align with our soul).
Để hỗ trợ cho quá trình nhận thức và hiểu rõ mọi sắc thái cá nhân, chúng ta mới có tính nhị nguyên trong giai đoạn này của chu trình phát triển của Trái Đất: có sáng/tối, tốt/xấu, đau khổ/hạnh phúc. Cũng không phải ngẫu nhiên mà càng ngày càng có nhiều người thức tỉnh tâm linh tới vậy và việc chữa lành lại được nói tới nhiều như vậy.
Nếu mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa sẵn để chúng ta chỉ việc yên tâm ‘tu tập’ thì đó đâu còn gọi là tu tập nữa? Chúng ta học được gì nếu cứ mãi là một đứa trẻ luôn cần người chỉ bảo cho? Đây cũng là lí do nhiều người phản biện khi nói tới linh hồn và spirit guides rằng: ‘Nếu có spirit guides thật và họ quan tâm tới mình thật thì tại sao họ lại để cho mình phải chịu đau khổ? Tại sao họ không dỡ bỏ các khó khăn, chướng ngại vật giúp mình?’. Hiểu tại sao họ thấy mình ‘khổ mà không cứu’ thì chúng ta cũng sẽ hiểu trọn vẹn câu mọi người hay nói là ‘Chỉ cần bạn muốn, vũ trụ sẽ hợp sức với bạn'. ‘Vũ trụ sẽ hợp sức' ở đây có thể là chúng ta nhận ra chúng ta không cô đơn như mình đã luôn nghĩ; có thể những sự động viên, những thông điệp, dấu hiệu, những sự ngẫu nhiên, trùng hợp, những người chúng ta vô tình gặp, những cuốn sách mình vô tình được dẫn tới, và thậm chí có thể là cả những sự buông bỏ, những xáo trộn, những lần ‘lột vỏ', những đêm tối linh hồn, chứ hoàn toàn không phải là mình có bao nhiêu tiền trong tài khoản, có nổi tiếng không, có thành công không, v..v. Điều mà linh hồn chúng ta (và cả spirits) quan tâm chỉ là chúng ta đã lớn lên, đã phát triển hơn sau mỗi cuộc đời thế nào mà thôi. Vũ trụ sẽ ‘hợp sức' để giúp chúng ta phát triển, và trong hành trình phát triển ấy mình phải đi qua bóng đêm - gọi là làm 'shadow work' có nghĩa là vậy. Nếu chúng ta cứ chờ những dấu hiệu từ bên ngoài cho tới khi nào tiền bạc dư giả, cuộc sống ổn định rồi thì mới bắt đầu tu tập thì chúng ta đã hiểu sai hoàn toàn mục đích mình ở đây trong cuộc sống lần này mất rồi!
---
2. Với câu 2 mà em ấy hỏi, vì là thấy được bài học và vòng lặp của em ấy nên mình hiểu tại sao em ấy lại loay hoay không biết nên tin vào những gì bạn coach nói hay tin vào những gì bản thân mình nghĩ. Có thể với nhiều người chuyện đó không bao giờ là vấn đề vì mọi người đã hiểu bản thân đủ nhiều để biết khi nào giới hạn chịu đựng của mình bị đi quá dù là vẫn còn thương. Mình cũng hiểu góc độ mà bạn coach đó đưa ra là chúng ta phải đặt mình vào vị trí của người khác để hiểu họ, khi hiểu rồi thì mới thương được; nhưng điều mà bạn ấy quên mất là cách đó không thể áp dụng rập khuôn 10 người như một được. Em bé trong thư luôn bị vòng lặp về chuyện cảm thấy mình là người thừa, có mô thức mà mình gọi tên là ‘đứa trẻ bị nhặt về nuôi', luôn cảm thấy tự ti ngầm như thể nếu có gì tốt nhất thì sẽ không bao giờ thuộc về mình, luôn cảm thấy mình ‘phải dùng lại đồ đã qua sử dụng’ (mình nói hình tượng), và dù luôn khát khao được đứng ở spotlight nhưng cứ hễ tự tin, thành công, tỏa sáng thì lại bị đố kị, còn nếu khó khăn, đau khổ, cần giúp đỡ thì lại bị bảo ‘Có thế mà cũng không làm được à. Khổ gì mà khổ, đầy người còn khổ hơn kìa'. Vậy nên với một người mà bài học là cần phải học cách tin vào chính mình trước, thương mình trước mà lại bảo là phải đứng vào vị trí của người khác để học cách thương họ, đừng có yêu cầu đòi hỏi gì thì sẽ không bị khổ thì rõ ràng lại cấy thêm vào ám ảnh của em í như câu cuối mình viết. Khi nút chặn của bản thân còn chưa được gỡ bỏ mà cứ bảo phải thương người đã làm mình tổn thương thì rõ ràng đây chỉ là cách giải quyết ở phần ngọn mà thôi. Tất cả các phương pháp, công cụ gì mà nếu không chuyển hóa được từ phần gốc rễ vấn đề thì nhiều khi làm thì làm nhưng tâm không phục, mọi người lại bảo ‘sao thực hành lòng biết ơn mãi mà không thấy cuộc sống có gì thay đổi'. Đây cũng là tại sao ở trên mình nói là ‘Thiên đàng giờ đã ở bên trong mỗi người rồi', là bởi vì chỉ có chính chúng ta mới có thể tự chuyển hóa để tìm thấy sự ‘giải thoát' cho mình. Karma không mất đi khi chúng ta chết, giải thoát không có nghĩa là chúng ta không phải đầu thai lại ở đây nữa. Karma sẽ luôn lặp lại cho tới khi mình giải quyết được bài học.
✦✦✦
Có rất, rất nhiều thứ vẫn được lưu truyền nhưng là dấu ấn còn sót lại của các thời đại cũ mà trong những thời đại đó, không chỉ là nhận thức chung của nhân loại khác bây giờ mà ngay cả cơ thể vật lí này của con người cũng rất khác. Chúng ta có khả năng suy nghĩ độc lập, có ý thức về tính cá thể, cá nhân thật sự là chưa lâu nếu tính theo hành trình phát triển của Trái Đất nên vì vậy mà ý niệm về một Đấng Cứu Thế, một thời khắc tới để thức tỉnh toàn bộ nhân loại cũng là một trong những kí ức còn sót lại của linh hồn về những thời đại cũ mà ở đó không có ranh giới giữa thế giới linh hồn và thế giới vật chất (‘God walk among us'). Chúng ta có thể thấy điều này trong những bức họa thời Phục Hưng (thế kỉ 14 - 16) - đó không phải là họa sĩ tưởng tượng ra đâu mà thật sự là thông qua nghệ thuật để tái hiện lại về một thời đại đã qua trong lịch sử Trong những thời đại cũ, nhân loại cũng có một khả năng thấu thị tự nhiên (natural clairvoyance) nhưng khả năng này dần dần mất đi để nhường chỗ cho sự phát triển của tâm trí, nhận thức cá nhân, cái tôi (là tính cá thể chứ không phải cái tôi trong ‘ego'), và vì thế con người cũng quên mất bản chất linh hồn của mình.
‣ Mọi người đọc thêm chuỗi bài về ‘Con đường tiến hóa của linh hồn' ở đây nhé:
https://www.facebook.com/PhuongNgo.ChannelingSpirits/posts/pfbid0yz5rYqQje29k8xQ6vmg4rkJvyjkYwCpbwALUNDyRpX8R5tK5fHKoVJgYrGHR4Lirl
Cám ơn các bạn đã dành thời gian đọc bài mình 🥰
Phương

Previous
Previous

'Evil'

Next
Next

Tắc nghẽn luân xa cổ họng