‘Có khi nào spirit guides trách mắng phê bình mình không?’
Có hai lần mình được hỏi câu trên nên bây giờ trong email, kèm với các câu hỏi là ghi chú: ‘Họ là gia đình của chúng ta, họ cũng biết mình sẽ có buổi nói chuyện hôm nay nên mình cứ mở lòng đón nhận cái gì đến thì đến, đừng quá căng thẳng nha ’
Spirit guides không nhìn chúng ta theo chiều hướng đúng/sai, tốt/xấu như cách mình nhìn thế giới đâu. Mọi sự đều là lựa chọn, không có lựa chọn sai, không có lựa chọn đúng. Có con đường ‘thuận’ với bản chất linh hồn chúng ta hơn, nhưng không có nghĩa những con đường khác là sai. Mà thực ra khi nghĩ sâu hơn, chúng ta hiểu mọi quyết định tại từng thời điểm được dựa trên sự hiểu biết, kiến thức, tần số rung động của mình tại thời điểm đó.
Chúng ta sẽ luôn được linh hồn dẫn dắt tới những trải nghiệm/bài học giúp mình trưởng thành hơn mặc dù khi chìm trong những trải nghiệm không mong muốn, cái tôi có thể đang hét lên, ‘Tôi không muốn có những trải nghiệm này!’. Nếu hết lần này đến lần khác chúng ta từ chối học bài học đó thì những chuyện tương tự, những con người tương tự sẽ lại xảy đến cho đến khi chúng ta chấp nhận đối diện và học cho xong để chuyển sang ván bài kế tiếp
Mình đăng lại thư của một em khách. Em rất rất dễ thương vậy mà hồi đầu mới nói chuyện, em cứ bảo ‘Em chẳng thích tính cách của em tẹo nào!’, và cứ sợ guides sẽ phê bình mắng mỏ mình! Nếu ai đang tự hỏi câu tương tự thì mình hi vọng qua những gì em viết, chúng ta sẽ không bao giờ phải lo lắng như thế nữa nhé
** Note: Đoạn này mình viết riêng cho những bạn khách cũ và cả những bạn chưa làm channeling với mình bao giờ. Mình đăng những feedback, những tâm sự thế này hoàn toàn chỉ với mong muốn mọi người có cái nhìn đa chiều về channeling, hiểu những gì có thể diễn ra trong buổi kết nối và xem xét xem channeling có dành cho bạn tại thời điểm này hay không. Ngoài ra, mỗi người sẽ có những trải nghiệm và cảm nhận khác nhau nên chúng ta cũng không nên so sánh tại sao tôi không thấy xúc động gì hết giống bạn đó, hay nếu chưa làm thì kì vọng mong cầu nó sẽ diễn ra như thế, sẽ trả lời được các câu hỏi y chang như thế!
Mỗi buổi là một ẩn số, mình hay ví là như một quyển sách vẫn còn bọc nilon. Mình không biết cái gì sẽ diễn ra cho đến khi vào buổi! Mong mọi người khi đọc những feedback này cũng sẽ nhìn mọi thứ như bản chất của nó, đó là cảm xúc của một người cụ thể sau một buổi kết nối cụ thể, mà không đặt nặng kì vọng hay lại quay lại tự so sánh với bản thân nhé
Cám ơn mọi người nhiều!
Phương
-----
'Hi chị. Không biết nên bắt đầu từ đâu vì từ buổi channel tới nay, mọi thứ nó đến với em quá nhanh í.
Em đến với page của chị rất là tình cờ, mà theo như lời bạn em và em đúc kết lại là 'có miếng lí trí nào chết liền'. Gần như vì tự nhiên em muốn thế nên em cứ theo thế mà làm, không nghĩ gì nhiều cả. Khoảng thời gian đó đối với em mà nói khá là tắc, vừa muốn bỏ việc (nơi đó em đã làm gần 3 năm), vừa tự hỏi mình nếu cuộc đời mỗi người đều có bài học cần phải học cho thấm thía, thì bài học của mình là gì?
Lúc book lịch xong, em vẫn thấy lo lắng vì sợ 'Có khi nào họ sẽ trách mắng mình không?', lúc em hỏi chị, thì chị nói họ 'luôn luôn loving, caring, so so much beautiful loving energy' và sẽ không trách mắng mình đâu. Nhưng mà em vẫn còn căng thẳng lắm. Trước giờ channeling, em còn cặm cụi đi tra từ vựng mà em nghĩ em sẽ gặp, hoặc sẽ dùng tới. Tới lúc chị động viên là 'họ là gia đình của em, người sẽ yêu thương em vô điều kiện', nói sao nhỉ, bắt đầu từ đó là đã cảm thấy rất xúc động rồi. Em là một đứa rất ít khóc, nhưng lúc vừa kết nối vào, em khóc rưng rức, cố hít thở sâu để ngừng khóc còn nghe họ nói, nhưng nước mắt cứ lặng lẽ chảy một lúc nữa. Về lí mà nói, em không biết họ là ai, nhưng có vẻ họ đã biết em từ rất lâu rồi, phải rất hiểu em mới nói được cả những gút mắc trong lòng như thế. Gần một tiếng đồng hồ chỉ ngồi nghe và khóc, tối về gõ ra được 7 trang A4, giờ đọc lại vẫn còn cảm giác được vỗ về, yêu thương, được cảm thông như lúc đầu í. Cả mớ từ vựng đã chuẩn bị còn không cần dùng đến, có vẻ họ cũng biết em lo lắng điều gì. Em vốn nghĩ con người sinh ra một mình, rồi cũng chết đi một mình, con đường này cũng chỉ có một mình mình mò mẫm bước đi mà thôi. Nhưng sau hôm đó, em mới biết hóa ra phía sau còn có cả một team luôn yêu thương và mong muốn mình hạnh phúc. Chỉ cần nghĩ thế thôi cũng cảm thấy kiên định với con đường mình đi, không còn oán trách như trước và bắt đầu cảm nhận từng khoảnh khắc của cuộc sống này.
Cách đây mấy hôm, em có đọc một câu trích dẫn, em tạm dịch như vậy: “Con đường chúng ta phải đi còn rất dài, cũng sẽ phải gánh chịu rất nhiều nỗi cô độc, rối ren và khốn khó. Nhưng không hề gì, vẫn luôn sẽ có người ở nơi rất xa xôi chăm chú dõi theo và cổ vũ. Tôi không chúc bạn thuận lợi và vui vẻ nữa, mà xin chúc bạn vững vàng, dũng cảm.“
Thật may mắn vì gặp được chị vào thời điểm đó. Em cảm ơn chị và biết ơn chị rất nhiều.
Gửi đến chị những cái ôm thật chặt.'